Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 1384 : Ma nữ rất tức giận
Ngày đăng: 05:01 20/04/20
Hạ Thiên lập tức buồn bực, hắn quay đầu trừng mắt nhìn bà chủ quán:
- Này, các người muốn ức hiếp tôi phải không? Quán ăn này có gì mà bán mắc như vậy? Tôi không so đo với các người, các người còn cứ bấu víu, có tin tôi phá nát quán không?
- Đã ăn vào mà không muốn trả tiền sao? Có bản lĩnh thì nhổ ra.
Bà chủ quán ăn cũng rất hung hăng.
- Chỗ này của chúng tôi đã tính là rẻ lắm rồi, sân bay còn khó ăn hơn, còn đắt hơn, đây là nhà ga, vì vậy mà rẻ hơn.
Ông chủ quán ăn tiếp lời.
Hạ Thiên thật sự không có tâm tình so đo với những người này, dù sao thì hắn cũng thấy một trăm đồng ăn bữa sáng là bình thường, nhưng cặp vợ chồng kia được một tấc muốn tiến thêm một thước, hắn cho một trăm đồng mà vẫn còn chê, đúng là làm mất hứng.
Vẫn là câu nói người hiền thường bị ức hiếp, nếu là Hạ Thiên trước đó không chịu đưa tiền thì bà chủ cũng không dám so đo, nhưng khi thấy hắn sảng khoái trả một trăm đồng thì lại cho rằng đối phương đã sợ, vì vậy vẫn muốn thêm hai mươi đồng.
Tất nhiên bà chủ quán làm như vậy cũng chẳng phải vì thấy Hạ Thiên dễ bị ức hiếp, mà là nàng có chỗ dựa, vì thế mà nàng còn nói:
- Muốn đập quán sao? Nếu mày dám đập, tao đảm bảo chúng mày không thể ra khỏi nhà ga này.
- Ầm...Ầm...Đùng...Rầm...Xoảng.
Trả lời bà chủ quán chính là những âm thanh đập phá điên cuồng, người trực tiếp ra tay không phải là Hạ Thiên mà chính là Liễu Mộng.
Ma nữ Mộng Mộng cho rằng mình bị ức hiếp, vì vậy mà nàng rất tức giận, mà ma nữ tức giận thì hậu quả tất nhiên sẽ là rất nghiêm trọng. Lúc này nàng cầm một cái ghế đập điên cuồng vào mọi thứ trong quán ăn, đầu tiên là đập nát bàn ăn, sau đó là đập bát đĩa nồi chảo lò than...Tóm lại nàng thấy thứ gì sẽ đập thứ đó, vì vậy mà vài chục giây sau nàng đã đập quán ăn này không còn thứ gì nguyên vẹn.
Đến lúc này cặp vợ chồng kia mới kịp phản ứng, ông chủ quơ lấy dao lao về phía Liễu Mộng, mà bà chủ thì chạy ra ngoài lớn tiếng gào lên:
- Có người ăn cơm không trả tiền còn đập quán, bớ người ta mau đến hỗ trợ.
Một tiếng hô hào mà lập tức có rất nhiều lời đáp lại, chỉ sau vài giây đồng hồ thì tất cả cửa hàng, quán ăn, thậm chí là những tiệm điện thoại công cộng cũng hưởng ứng, ai cũng chạy ra, trên tay không phải chỉ có dao thái rau, còn có gậy sắt, thậm chí vợt cầu lông...
Động tĩnh lớn như vậy tất nhiên sẽ kinh động không ít người, vô tình có rất nhiều người chạy nhìn về phía bên này, có lữ khách, có những người buôn bán trong nhà ga, có tài xế taxi, thậm chí còn có cả những cảnh sát đang tuần tra.
Nhưng đám cảnh sát đang tuần tra thấy bên này xảy ra tình huống thì chạy đến mà không làm gì cả, còn đám lữ khách cũng đứng từ xa xem náo nhiệt, ngược lại thì những người buôn bán gần đó hay tài xế taxi thì đứng gần hơn.
Bọn họ cũng có không ít người đang nghị luận.
- Đúng là ngu ngốc, ăn ở bên trong nhà ga làm gì?
- Ăn thì không sao, lại còn muốn ăn cơm chùa, hắn không biết những cửa hàng trong đây là cùng một bọn sao?
Liễu Mộng thở phì phò nói.
Mọi người thấy tình cảnh như vậy thì chợt ngẩn ngơ, mỹ nữ kia thật sự quá mạnh mẽ, ngay cả cảnh sát cũng dám cho ăn đòn.
Không riêng gì đám người kia cảm thấy sững sờ, ngay cả tên cảnh sát trẻ tuổi cũng ngây người, vì hắn chưa từng gặp người nào khủng bố như vậy. Dù có một vài người mà bọn họ không dám đụng vào, nhưng cũng sẽ không trực tiếp sửa chữa bọn họ trước mặt bao người, vì vậy lúc này hắn thật sự ngây ngốc, không biết nên làm gì.
- Tiểu bại hoại, đi thôi.
Liễu Mộng cuối cùng cũng trút giận, nàng nhớ mình còn nhiệm vụ làm cho Hạ Thiên no bụng, vì vậy mà đến kéo đi.
Nhưng bọn họ vừa định bỏ đi thì tên cảnh sát trẻ kia chợt phản ứng, hắn vội vàng hét lớn:
- Đứng lại, các người dám tập kích cảnh sát...
- Câm mồm.
Một tiếng quát vang lên làm cho tên cảnh sát trẻ kia nuốt lời trở về, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi có vẻ mặt uy nghiêm chợt xuất hiện, người này tuy mặc thường phục nhưng sau lưng có vài tên cảnh sát võ trang đầy đủ.
Khi thấy một đám cảnh sát như vậy chạy đến trợ giúp thì tên cảnh sát trẻ kia chợt vui sướng, đám người vây quanh lại thầm nghĩ kết quả của Hạ Thiên và Liễu Mộng sẽ không tốt.
Nhưng một giây sau đám người vây quanh cũng ngây người, vì bọn họ thấy tên đàn ông vừa xuất hiện rõ ràng đi về phía Hạ Thiên và Liễu Mộng, lại khách khí chào hỏi:
- Hạ thần y, tiểu thư Mộng Mộng, các người chuẩn bị đi đâu? Tôi có thể tiễn chân hai người một đoạn đường.
- Không cần chú tiễn, bây giờ chị rất ghét cảnh sát.
Liễu Mộng trừng mắt nhìn đối phương, bộ dạng rất mất hứng, sau đó nàng kéo Hạ Thiên bước đi, chỉ trong nháy mắt đã biến mất trước mặt mọi người.
Tên đàn ông vừa xuất hiện không phải là ai khác, chính là Trâu Thành, sau khi hắn áp tải Đằng Cường xuống tàu thì ở bên trong nhà ga chờ người đến đón, vì vậy mà hắn đi ra khá muộn. Nhưng vừa đi ra thì hắn chợt phát hiện động tĩnh phía bên này, hắn vốn định không quan tâm, nhưng khi phát hiện đó là Hạ Thiên và Liễu Mộng thì vội vàng chạy đến.
Trâu Thành thật sự rất cảm kích Hạ Thiên và Liễu Mộng, phải biết rằng Hạ Thiên không chỉ cứu hắn một mạng, còn giúp hắn bắt được tên tòng phạm lẩn trốn nhiều năm là Đằng Cường, hoàn toàn có thể nói là đại ân nhân. Hắn vốn định làm chút chuyện cho Hạ Thiên, nhưng hắn không ngờ ma nữ Mộng Mộng lại ghét cảnh sát, vì vậy mà không biết làm gì hơn.
- Tôi là Trâu Thành của cục công an thành phố, vừa rồi chỗ này có chuyện gì xảy ra?
Lúc này vẻ mặt Trâu Thành rất âm trầm, hắn nhìn tên cảnh sát trẻ tuổi, lại trầm giọng hỏi.
Sau khi nghe câu hỏi của Trâu Thành, vẻ mặt tên cảnh sát trẻ tuổi có hơi biến đổi, phải biết rằng trong thành phố Tinh Thành, cái tên Trâu Thành thật sự rất nổi tiếng, ai cũng biết người này không dễ chọc vào.