Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1388 : Mạng hắn là của ta

Ngày đăng: 05:01 20/04/20




Khi thấy Hạ Thiên sắp rơi vào trong tay Hàn Minh Phi, Liễu Mộng không khỏi thật sự lo lắng, nhưng một giây sau nàng đã ngây người, vì Hạ Thiên chợt biến mất.



Khoảnh khắc khi Hạ Thiên biến mất thi trên trời xuất hiện một bàn tay trong suốt, sau đó bàn tay nhấn vào hư không, một luồng chân khí cực mạnh bùng ra đón tiếp bàn tay của Hàn Minh Phi.



Dù tốc độ của Hàn Minh Phi có là cực nhanh thì bàn tay kia cũng xuất hiện quá nhanh, hơn nữa lại tương đối quỷ dị, không hề có chút dấu hiệu nào, kết quả là Hàn Minh Phi căn bản không kịp phản ứng, chỉ có thể bùng ra chân khí, hai bên đánh mạnh vào nhau.



- Ầm!



Một tiếng nổ lớn vang lên, chân khí bùng ra khắp bốn phía, thân thể Hàn Minh Phi lay động vài cái, sau đó cuối cùng cũng không khống chế được mà lui ra phía sau vài bước. Rõ ràng trong lúc cứng đối cứng thì Hàn Minh Phi thật sự phải ăn quả đắng.



Những luồng chân khí tản ra, lúc này xuất hiện một cô gái tuyệt sắc mặc cung trang màu xanh biếc, nàng có khí chất cao ngạo, dù thế nào cũng khó thể che giấu vẻ đẹp tuyệt trần, dù là Liễu Mộng cũng phải thất sắc.



- Cơ sư muội, sao lại là cô?



Hàn Minh Phi cực kỳ kinh ngạc.



- Ra mắt Hàn sư huynh.



Cô gái mặc cung trang tuyệt sắc cũng không phải là ai khác mà chính là yêu nữ chết tiệt Cơ Thanh Ảnh đã bị Hạ Thiên nguyền rủa vài ngày qua. Lúc này nàng đang thi lễ với Hàn Minh Phi, nhưng giọng điệu của nàng khá lạnh, làm cho người ta cảm thấy nàng thật sự không có thành ý muốn thi lễ.



Lúc này Hạ Thiên vừa tránh được một kiếp lại cảm thấy rất bức bối, yêu nữ chết tiệt kia sao lại đến đây? Lúc này mình xong đời rồi sao?



- Cơ sư muội, cô có ý gì?



Hàn Minh Phi rõ ràng khó thể hiểu hành động vừa rồi của Cơ Thanh Ảnh, trong giọng điệu của hắn có chút bất mãn, còn có chút tức giận:



- Cô có biết hắn là ai không? Hắn biết Thanh Nhã sư muội đang ở đâu.



- Tôi biết rõ.



Cơ Thanh Ảnh vẫn dùng giọng trong trẻo mà lạnh lùng nói:



- Hắn là Hạ Thiên, tự xưng là chồng của Nguyệt Thanh Nhã.



- Đã biết rõ như vậy sao cô còn giúp hắn?




- Bắt hắn lại.



Tên đàn ông vừa dứt lời thì bốn tên cảnh sát mặc đồng phục ào về phía Hạ Thiên, nhưng bọn họ vừa nhào đến thì cảm thấy bụng đau đớn dữ dội, sau đó cùng rên lên đau đớn, cùng bay ra phía sau đụng vào tường, sau đó lăn xuống đất.



Vẻ mặt tên đàn ông mặc thường phục chợt biến đổi, hắn sờ súng bên hông, nhưng hắn vừa sờ xuống thì đã thấy trống không, hầu như cùng lúc này hắn thấy một thứ gì đó lạnh như băng áp lên đầu mình, cuối cùng nghe được âm thanh của Hạ Thiên:



- Mau dọn phòng cho gọn gàng, nếu không tôi xử lý các người.



Bốn tên cảnh sát đang nằm dưới đất thấy tình cảnh như vậy thì vẻ mặt chợt biến đổi, bọn họ không hẹn mà cùng đưa tay xuống định rút súng, nhưng lúc này bóng trắng lóe lên, bàn tay bọn họ đặt xuống khoảng không.



- Này, mau đi dọn dẹp phòng.



Liễu Mộng có bốn khẩu súng trong tay, nàng cũng rất mất hứng, trước đó căn phòng rất gọn gàng, bây giờ rất rối. Điều nàng cảm thấy bực bội nhất chính là giường của mình cũng bị làm loạn.



- Cậu có biết mình đang làm gì không?



Người đàn ông mặc thường phục dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên:



- Các người dùng cảnh sát làm con tin, tính chất đã không giống ... Á...



Tên đàn ông thường phục còn chưa dứt lời thì đã kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất, bị Hạ Thiên mất kiên nhẫn đạp ngã xuống đất.



- Lắm mồm.



Hạ Thiên không có tâm tình nói nhảm với bọn họ, sau đó hắn nhìn mặt bốn tên cảnh sát còn lại:



- Này, các chú còn chưa muốn làm việc sao? Anh kiên nhẫn có hạn, nếu các chú không thu dọn phòng anh cho nhanh, anh sẽ trực tiếp ném các chú xuống dưới.



Bốn tên cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhìn tên đàn ông mặc thường phục đã bất tỉnh trên mặt đất, cuối cùng cũng có hành động. Đầu tiên bọn họ dựng ghế sa lông lên, đặt vào đúng vị trí, sau đó thu dọn những vật dụng khác, nhưng trong lòng bọn họ rất ngột ngạt, thế đạo ra sao vậy? Bọn họ dù sao cũng là cảnh sát, sao lại luân lạc đến mức này?



Hạ Thiên cũng không quan tâm đến đám người này, hắn quay đầu nhìn Cơ Thanh Ảnh:



- Này, cô rốt cuộc muốn gì?