Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1468 : Cho chút lễ vật

Ngày đăng: 05:02 20/04/20




Các bà vợ của Hạ Thiên đã cơ bản đến Thần Tiên đảo xem qua phòng của mình, mỗi người đều thích Thần Tiên đảo, ai cũng cảm thấy Hạ Thiên mua ba hòn đảo này là rất chính xác.



Lãnh Băng Băng cũng đã đến đảo xem qua, nhưng nàng chỉ đến thăm một lần, nàng thật ra cũng thích nhưng tất cả kiến trúc nơi đây đều mới làm xong, nàng nghe nói mùi nhà mới và thiết bị lắp đặt cũng không tốt cho con. Dù những tài liệu được sử dụng trên đảo đểu là tốt nhất nhưng vẫn có ảnh hưởng, vì thế mà nàng quyết định tạm thời không lên đảo, để đến khi sinh con xong rồi nói sau.



- Băng Băng, thật ra không khí trên đảo rất tốt, nếu chị lo lắng thì chờ thêm vài ngày, đợi thần tiên tỷ tỷ làm tốt trận pháp, như vậy sẽ không còn vấn đề. Thần tiên tỷ tỷ có một trận pháp trừ khử tất cả khí tức không tốt, đến khi đó trên Thần Tiên đảo sẽ chẳng khác nào thành phố Giang Hải.



Hạ Thiên cũng không kiên trì đưa Lãnh Băng Băng lên Thần Tiên đảo.



- À, vậy thì chờ chị Nguyệt làm xong trận pháp, như vậy tôi sẽ lên đảo.



Lãnh Băng Băng tin tưởng Hạ Thiên, nàng gật đầu đồng ý.



- Đúng rồi, Băng Băng, bây giờ bụng chị lớn thế này rồi, hay là khỏi đi làm?



Hạ Thiên suu nghĩ rồi nói.



- Không sao, tôi không đi làm thì ở nhà cũng không biết làm gì hơn, rất buồn.



Lãnh Băng Băng vẫn muốn đi làm.



Hạ Thiên có chút bất đắc dĩ, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:



- Vậy cũng được, tôi sẽ cho Sương nha đầu đi theo chị, không thì sẽ rất lo lắng.



Lãnh Băng Băng khẽ gật đầu, nàng tuy cảm thấy mình không có vấn đề nhưng đàn ông của mình quan tâm, nàng cũng không từ chối.



...



Cục dân chính thành phố Giang Hải.



Hôm nay là chủ nhật, cục dân chính vốn không đi làm, nhưng hôm nay cục trưởng cục dân chính Trịnh Triết lại chờ trong cục, trong lòng còn có chút bất an, vì hôm nay có một vị khách quan trọng đến đây.



- Ông là Trịnh Triết sao?



Khi Trịnh Triết cảm thấy có chút nôn nóng thì một âm thanh vang lên trong tai, hắn vội vàng ngẩng đầu, sau đó thấy một người đàn ông trẻ tuổi xuất hiện trước mặt.



- Đúng, đúng, tôi là Trịnh Triết, anh là Hạ tiên sinh phải không?



Trịnh Triết vội vàng đứng lên liên tục nói.



- Đúng vậy, tôi chính là Hạ Thiên.



Người đến gật đầu, sau đó lấy ra một chồng giấy chứng minh:



- Làm giấy kết hôn cho tôi..



- Vâng, Hạ tiên sinh.



Trịnh Triết vội vàng gật đầu, sau đó lại ngây người.



Trịnh Triết thấy rất nhiều giấy chứng minh, cùng rất nhiều hình ảnh nam nữ chụp chung, nhưng hắn phát hiện mỗi tấm hình đều có chung một người đàn ông mà phụ nữ thì khác biệt. Chồng giấy chứng minh kia thì càng quỷ dị, những tờ giấy chứng minh của nam thì như nhau, tên giống nhau, địa chỉ trùng nhau, ngay cả ảnh cũng như nhau, nhưng khác biệt về số chứng minh, hơn hai mươi giấy chứng minh với số khác nhau, nhưng tất cả chỉ là một người mà thôi. Điều làm hắn cảm thấy kinh ngạc chính là dãy số kia chỉ khác biệt ở hai số cuối mà thôi.


- Nha đầu điên khùng, chỉ có một mình cô thôi sao?



Khi vào phòng khách thì Hạ Thiên thấy Kiều Phượng Nhi, đồng thời cũng phát hiện trong đây không có ai khác.



- Biết rồi còn hỏi, anh không phải không biết Kiều tiểu thư và Kiều Hoàng Nhi đã lên đảo rồi sao?



Kiều Phượng Nhi trừng mắt nhìn Hạ Thiên.



- Sao cô không đi?



Hạ Thiên hỏi.



- Ai nói tôi không đi? Chỉ là thu thập vài thứ, vài ngày nữa mới đi.



Kiều Phượng Nhi hừ một tiếng.



- Chỗ này có gì mà thu thập?



Hạ Thiên có chút kỳ quái.



- Tôi không nỡ rời khỏi chỗ này, muốn ở thêm vài ngày không được sao?



Kiều Phượng Nhi tức giận nói.



- Nha đầu điên khùng, ngực cô càng lúc càng lớn, đầu óc càng lúc càng teo, Thần Tiên đảo cách đây không xa, phòng này vẫn ở đây mà không mọc chân chạy mất, bất cứ lúc nào cũng có thể về, cô còn gì mà nỡ hay không?



Hạ Thiên lắc đầu cảm khái.



- Anh mới ngốc.



Kiều Phượng Nhi trừng mắt nhìn Hạ Thiên:



- Còn nữa, đừng nói ngực tôi lớn, ngực tôi không lớn bằng Dạ Ngọc Mị.



- Ngực của Em Chân Dài thật sự là rất lớn, lớn hơn của cô một chút, chẳng lẽ là tôi sờ nhiều mà lớn lên?



Hạ Thiên lầm bầm, bàn tay khẽ vẫy, Kiều Phượng Nhi chợt mất đi khống chế mà bay vào trong lòng hắn.



- Này, anh muốn làm gì?



Kiều Phượng Nhi chợt hừ một tiếng.



- À, có chút ý nghĩ.



Hạ Thiên cười xấu xa:



- Nha đầu điên khùng, tôi chợt thấy hôm nay chúng ta kỷ niệm một năm ngày gặp mặt, có phải cô nên tặng tôi chút lễ vật không nhỉ?