Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1475 : Ta là Hạ Lãnh (Đại kết cục)

Ngày đăng: 05:02 20/04/20




Trong thành phố Giang Hải có một trường học rất nổi tiếng, nó gọi là trường quý tộc Minh Nhật. Nếu nói về học phí thì trường này là đệ nhất thành phố Giang Hải, không hỗ danh là trường quý tộc, nhưng đó không phải là nguyên nhân để trường này nổi tiếng, thật ra nó không phải là đắt nhất mà còn là loạn nhất.



Nói nếu về phần cứng thì nơi này dạy học rất tốt, phương tiện tốt nhất thành phố Giang Hải, nhưng học sinh chỗ này thì quá hư. Học sinh trong trường nếu không phải con nhà phú quý thì cũng là con nhà quan, dù sao cũng không có đứa nào tốt, những đứa tốt sẽ không đến đây học, mà đám đến đây học sẽ chẳng tốt đẹp gì, đều là loại bất trị.



Chỉ cần nhìn vào một sự việc đơn giản cũng có thể thấy đám học sinh ở trường này thối nát thế nào, ngôi trường chỉ có học sinh tiểu học này mỗi năm đều có ít nhất hai vị nữ sinh mang thai.



Sáng hôm nay có một cậu bé nam đi vào trường quý tộc, hắn khoác túi xách, bộ dạng lại như chưa tỉnh ngủ, đứng ở trước cổng còn ngáp vài cái.



- Tiểu tử, mới đến à?



Đúng lúc này có ba đứa trẻ khác xuất hiện trước mặt đứa trẻ xách túi, ba đứa bé này không quá lớn, chỉ mười một mười hai tuổi, hai nam một nữ, một đứa béo, một đứa bốn mắt, còn một nữ sinh phát dục khá sớm, mà lên tiếng chính là nữ sinh phát dục sớm.



- Tiểu tử, đang hỏi mày kìa.



Tên béo thúc giục.



- Cậu em, nói mau, chú chuẩn bị theo ai?



Tên nam sinh bốn mắt cũng lên tiếng.



Cậu bé đeo túi xách vẫn chưa lên tiếng thì tên mập đã cướp lời:



- Chú em, theo anh lăn lộn giang hồ, bố anh là một trong mười đại phú hào Giang Hải, anh đảm bảo với chú cứ theo anh là ăn no uống say, chơi dọc thiên hạ, không sợ thằng nào, bố anh là...



Tên béo còn chưa nói xong thì tên nam sinh bốn mắt đã lên tiếng cắt đứt lời:



- Cậu em, đừng nghe thằng mập này, nó chỉ là con nhà giàu mà thôi, bố anh là phó cục trưởng, ông nội anh là phó chủ tịch tỉnh, con bà nó anh vừa giàu lại vừa có quyền, thằng nào chơi lại anh? Chú cứ theo anh là lên hương...



Tên nam sinh bốn mắt còn chưa nói xong thì nữ sinh phát dục đã lên tiếng cắt ngang:



- Cắt, chúng mày nói gì vậy, tiểu tử, theo bản cô nương đây, dù là con nhà quan hay con nhà giàu đều không phải sẽ chui vào quần chị sao? Chị nói cho chú biết, chị là nữ sinh ngon hàng nhất trường này, chú theo chị tha hồ mà sướng.



Đứa bé trai đeo túi xách nói:



- Nhàm chán.



- Này, tiểu tử, chú mày dám nói các anh chị nhàm chán sao? Chú khai báo tên đi? Không đúng, bố chú tên gì? Để anh cho bố anh đến đánh đòn.



Tên mập hoan nghênh.



- Tao là Hạ Lãnh, hạ trong Hạ Thiên, Lãnh trong Lãnh Băng Băng.



Cậu bé nam lười biếng nói:



- Hoan nghênh đến đánh ông già tao.



- Tên con bà gì vậy...Cái gì? Hạ...Hạ...Hạ...



Tên mập không cho là đúng nhưng sau đó chợt nhớ đến điều gì đó, bắt đầu lắp bắp.



- Hạ Lãnh, Hạ trong Hạ Thiên, cha mày là Hạ Thiên?



Tên bốn mắt cũng sợ hãi.



- Mẹ mày là Lãnh Băng Băng?



Nữ sinh phát dục sớm cũng khủng hoảng.



- Đừng làm phiền tao, bây giờ tao phải đi tìm chỗ ngủ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Cơ Thanh Ảnh đang mặc cung trang xanh biếc ngồi trên giường, nhìn như rất bình thường.



- Ta không sao.



Một âm thanh nhàn nhạt vang lên:



- Ta đã trở về.



- Là cô?



Hạ Thiên ngây người, âm thanh kia giống như đến từ nơi xa xôi, có chút xa lạ nhưng hắn nghe và biết đó là âm thanh từng là của yêu nữ chết tiệt Cơ Thanh Ảnh, là Cơ Thanh Ảnh đang ở đại lục Tiên Vân.



- Có chuyện cần ngươi quyết định.



Cơ Thanh Ảnh chậm rãi nói:



- Thân thể của ta và cô ấy đang dung hợp, nhưng cô ấy không tình nguyện dung hợp, ta muốn hỏi ngươi, ngươi hy vọng chúng ta dung hợp hay tách ra, nếu lúc này tách ra thì sau này sẽ là hai người, sẽ không thể nào dung hợp lại.



- Tách ra đi.



Hạ Thiên trả lời không chút do dự, hắn cho ra quyết định vì nhiều năm qua hắn sớm coi nàng là một người phụ nữ độc lập, không phải là phân thân.



- Được.



Cơ Thanh Ảnh đồng ý, một giây sau trước mặt Hạ Thiên xuất hiện hai Cơ Thanh Ảnh tuyệt sắc giống nhau như đúc:



- Sau này chúng ta sẽ giống như hai chị em sinh đôi có linh cảm tương thông, nếu không bằng cô ấy gọi là Cơ Thanh Thuần, ta là Cơ Thanh Ảnh, ta tin ngươi thích cô ấy hồn nhiên như vậy.



- Tôi không có ý kiến, chỉ cần hỏi cô ấy có thích hay không là được.



Hạ Thiên cũng thật sự không có ý kiến.



- Tôi thích.



Cơ Thanh Thuần cười thản nhiên:



- Sau này tôi là Cơ Thanh Thuần.



- Vậy sau này các người ở cùng một chỗ.



Hạ Thiên nhìn hai mỹ nữ tuyệt sắc giống nhau như đúc mà trong lòng có chút cảm giác khác thường.



- Được.



Cả hai cùng trả lời.



...



Trong thành phố Giang Hải có lưu truyền một truyền thuyết, mỗi khi Hạ Thiên đến thì sẽ diệt ác và thuận tiện cứu vớt mỹ nữ, nhưng đây dần là truyền thuyết vì đã chẳng còn ai đã từng được gặp lại Hạ Thiên.



Bọn họ cũng không biết bây giờ phần lớn thời gian của Hạ Thiên đều ở trên Thần Tiên đảo, bây giờ hắn không thích ra ngoài làm loạn, hắn chỉ thích cùng thần tiên tỷ tỷ, cùng Em Chân Dài, cùng Tiểu Kiều và Lãnh Băng Băng, còn có những bà vợ khác trải qua cuộc sống thần tiên. Tất nhiên các bà vợ cũng hay đi dạo chơi nhưng bình thường không phải là thành phố Giang Hải mà là khắp nơi trên thế giới.



Hạ Thiên cũng dần thích ứng với truyền thuyết hiện tại, trong đó hắn là một cao thủ đệ nhất, còn là thần y đệ nhất, là đệ nhất phú hào...Hắn có rất nhiều thứ đệ nhất nhưng quan trọng là một người đàn ông hạnh phúc đệ nhất.



- Ta là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên!



Câu nói này có lẽ là khó quên.

HẾT