Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 152 : Chỉ có giá một trăm đồng
Ngày đăng: 04:40 20/04/20
- Cô mới ngốc.
Hạ Thiên có chút bất mãn:
- Tôi nói không quan tâm đến cô, cô nói nhảm làm gì vậy?
Hạ Thiên không có hứng thú với người phụ nữ này, hắn tiếp tục nói với Diệp Thiếu Kiệt:
- Này, Diệp Thiếu Kiệt ngu ngốc, tai điếc rồi à? Lại đây cho tao.
Diệp Thiếu Kiệt bị người ta chửi hai lần, cuối cùng hắn cũng có động tĩnh. Hắn đứng lên vừa đi về phía Hạ Thiên vừa tức giận quát:
- Hạ Thiên, đây không phải nơi mày có thể làm càn, mày muốn tìm phiền phức sao? Tốt lắm, chúng ta ra ngoài giải quyết.
Diệp Thiếu Kiệt cũng không đợi Hạ Thiên mở lời, hắn nhìn về phía người phụ nữ kia rồi nói với vẻ mặt áy náy:
- Chị Hồng, xấu hổ quá, rước phiền phức đến cho chị rồi.
- Diệp thiếu gia, cậu cứ quay về chỗ ngồi.
Người phụ nữ được gọi là chị Hồng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên:
- Tôi cho cậu một cơ hội, cậu lập tức rời khỏi quán bar của tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Cô uy hiếp tôi sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt không vui sướng nhìn chị Hồng, hắn không thích bị uy hiếp, mà lại càng không thích bị phụ nữ uy hiếp.
Giọng nói của chị Hồng chợt trở nên lạnh như băng:
- Tôi cũng không thích uy hiếp người khác, vì mỗi lời tôi nói đều là sự thật.
- Vậy thì được, nếu cô đã thích uy hiếp, tôi cũng có một câu muốn nói.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Tôi cũng cho cô một cơ hội, bây giờ tôi muốn đánh tên Diệp Thiếu Kiệt, tốt nhất cô đừng xen vào, nếu không tôi đập nát quán bar của cô.
- Rất tốt, tôi mở quán mười năm mà đây là lần đầu tiên có kẻ uy hiếp.
Chị Hồng nhìn Hạ Thiên, ánh mắt như nhìn kẻ đã chết.
Hạ Thiên có chút mất kiên nhẫn:
- Cô lấy đâu ra nhiều cái đầu tiên như vậy? Tưởng mình là xử nữ à?
- Tôi đã cho cậu một cơ hội, đáng tiếc là cậu không biết quý trọng.
Hạ Thiên đánh ra một quyền, trong không khí vang lên tiếng nổ rền như sấm động.
Vẻ mặt Phương Sở chợt biến đổi, hắn cảm thấy một quyền của đối phương có lực lượng quá lớn, nhưng hắn cũng không muốn bỏ qua, mười năm nay hắn chưa từng thua ở Giang Hải.
Chân khí vận chuyển, Phương Sở dùng tất cả sức lực ép lên tay, hắn cũng tung quyền đón chào Hạ Thiên.
- Ầm.
Hai nắm đấm lại va chạm vào nhau, một tiếng nổ trầm đục vang lên, những con sóng khí tỏa ra bốn phía. Mễ Hồng ở bên cạnh cảm nhận được một lực lượng khổng lồ cuốn đến, nàng bị nhấc lên và ném xuống đất, Kiều Đông Hải cũng bị sóng khí ép ra phía sau hơn mười bước, cuối cùng mới đứng vững. Mà Tôn Hinh Hinh đứng ở sau lưng Hạ Thiên lại chẳng việc gì.
- Á... ...
Phương Sở hét lên một tiếng đau đớn, cơ thể bắn lên không, hắn há miệng phun ra một ngụm máu giữa không trung:
- Phụt!
- Ầm!
Thân thể Phương Sở đập mạnh xuống nền đất, bất tỉnh nhân sự.
Hạ Thiên bĩu môi:
- Chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao?
Hạ Thiên có thói quen chỉ dùng một phần lực lượng, vì vậy lần đầu tiên bị Phương Sở đánh lui, điều này làm hắn rất căm tức. Vì vậy mà nắm đấm thứ hai được tung ra với năm phần lực lượng, hơn nữa là nén giận đánh ra, không có tính toán nương tình. Phương Sở nhận lấy một quyền như vậy tất nhiên sẽ bị đánh bay.
- A Sở.
Mễ Hồng bò lên khỏi mặt đất, nàng kinh ngạc hô lên một tiếng, sau đó nàng chạy về phía Phương Sở:
- A Sở, cậu không sao đấy chứ?
Phương Sở đã sớm hôn mê, tất nhiên hắn sẽ không thể trả lời Mễ Hồng.
- Người đâu, đến đây ngay, đưa A Sở đi bệnh viện.
Mễ Hồng rõ ràng rất quan tâm đến Phương Sở, khoảnh khắc này nàng đã quên mất trước đó Hạ Thiên tát mình.
Vài người vội vàng chạy đến mang Phương Sở chạy ra ngoài quán bar.
Mễ Hồng gọi vài cuộc điện thoại, nàng gọi đến cho bệnh viện, rõ ràng là đang sắp xếp cho Phương Sở. Sau khi bận rộn tất cả thì nàng cuối cùng cũng nhìn về phía Hạ Thiên, gương mặt xinh đẹp lúc này trở nên lạnh lùng cực kỳ đáng sợ:
- Hạ Thiên, tôi nói cho cậu biết, bây giờ thù oán giữa chúng ta đã không còn nhỏ nữa.