Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 155 : Hoa hồng nở

Ngày đăng: 04:40 20/04/20




Nhìn máy tính bị hack mà Hạ Thiên có chút buồn bực, Tiểu Yêu Tinh lại hack máy, hắn chỉ thử hack với máy của nàng bên kia mà thôi, sao lại không thành công? Tiểu Yêu Tinh mỗi lần hack máy của hắn chỉ là vài giây đồng hồ, hắn còn tưởng rằng hack máy tính của đối phương cũng dễ dàng như vậy.



Máy tính đột nhiên khôi phục lại như thường, điều này làm Hạ Thiên có chút bất ngờ, chẳng lẽ hôm nay tâm tình của Tiểu Yêu Tinh rất tốt?



- Anh rõ ràng là đại sắc lang, xem tôi giết anh thế nào?



Tiểu Yêu Tinh thật sự rất tức giận, nàng gửi cho Hạ Thiên tin nhắn này xong thì biểu tượng QQ chợt tối đi, cũng không biết đã thoát ra hay đang ẩn nick.



Hạ Thiên không cho là đúng, Tiểu Yêu Tinh có thể làm gì được hắn? Cùng lắm chỉ có thể hack máy tính, cũng chẳng có gì quá đáng, hắn cũng quen nhìn màn hình đen.



Một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, Hạ Thiên không khỏi quay đầu, hắn lập tức nhìn thấy Tôn Hinh Hinh mặc chiếc áo ngủ hắn thích nhất và gợi cảm nhất đi vào phòng.



Những đường cong và bộ vị như ẩn như hiện làm lửa nóng trong lòng Hạ Thiên bùng lên dữ dội, cái gì mà hacker Tiểu Yêu Tinh, hắn ném tất cả những vấn đề vừa rồi lên chín tầng mây.



Tôn Hinh Hinh vừa đi đến bên giường đã bị Hạ Thiên ôm chầm lấy.



- Á... ....



Tôn Hinh Hinh khẽ hô lên một tiếng duyên dáng:



- Tiểu sắc lang, đi tắm trước đi, nếu không đừng chạm vào người chị.



- Chị Hinh, nói vậy thì tôi đi tắm sẽ có thể đụng vào sao?



Hạ Thiên không nỡ buông tay, thân thể Tôn Hinh Hinh rất mềm, hơn nữa còn rất thơm, ôm rất thoải mái.



- Cậu đi tắm trước đi.



Tôn Hinh Hinh hờn dỗi nói.



- Được rồi, chị Hinh!



Hạ Thiên cuối cùng cũng buông Tôn Hinh Hinh, hắn nhảy xuống giường, hắn vội vàng chạy vào nhà tắm. Sau đó, chưa đến một phút sau hắn đã chạy ra.



- Chị Hinh, đã tắm xong.



Hạ Thiên nhảy lên giường, hắn bế Tôn Hinh Hinh lên theo.



Tôn Hinh Hinh lập tức dở khóc dở cười, tiểu sắc quỷ này cũng quá háo sắc, tắm rửa chưa được một phút, cũng không biết đã dội nước lên người chưa nữa.


Lãnh Băng Băng chợt ngẩn ngơ, nàng thì thào:



- Lưu manh đắc tội với ai mà đáng sợ như vậy?



Hoàng Hải Đào nghe thấy như vậy thì nhíu mày:



- Băng Băng, cháu nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ...Cháu có đầu mối gì sao?



- Cục trưởng, chú hãy nhìn kỹ số điện thoại, chắc chú cũng biết.



Lãnh Băng Băng có chút chần chừ, cuối cùng nàng cũng nói.



- Cái gì?



Hoàng Hải Đào có chút tức giận:



- Băng Băng, cháu nói gì vậy? Tôi đường đường là cục trưởng cục công an, sao có thể quen biết với loại khốn kiếp này?



- Cục trưởng, chú hiểu lầm rồi.



Lãnh Băng Băng chỉ vào dãy số:



- Dãy số này...Hạ Thiên!



- Sao?



Đầu tiên Hoàng Hải Đào có chút sững sờ, ngay sau đó lão tranh thủ lấy điện thoại ra nhìn kỹ dãy số, vì vậy mà có chút dở khóc dở cười:



- Cái này...Đây đúng là số điện thoại của Hạ thần y sao?



Những cảnh sát khác cũng không nhịn được phải sững sờ, số điện thoại để lại trong tin nhắn là của Hạ Thiên sao? Người đẹp cô đơn gợi cảm là Hạ Thiên à? Vì vậy mà mọi người chợt ớn lạnh.



- Cục trưởng, có thể có người chơi khăm, trước tiên cháu đến hỏi thăm Hạ Thiên cái đã.



Lãnh Băng Băng mở miệng nói, tối qua nàng nhận được tin nhắn này còn tưởng rằng Hạ Thiên muốn chọc mình. Nào ngờ lúc này nàng phát hiện ra không chỉ một người nhận được tin nhắn, chỉ cần nhìn tình cảnh lúc này thì biết, có lẽ toàn bộ mọi người trong thành phố Giang Hải đều nhận được... ....