Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 161 : Không ngờ rằng mình trở thành cướp
Ngày đăng: 04:40 20/04/20
- Thằng ngu này.
Khoảnh khắc này hầu như tất cả mọi người đều mắng Hạ Thiên, ngoài Tôn Hinh Hinh, vì Tôn Hinh Hinh biết rõ Hạ Thiên thật sự không sợ bọn cướp này.
Nhưng tiếng súng đã nổ, đến khi đám người ngước mắt nhìn lên thì phát hiện Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh vẫn còn đứng nơi đó, người phát ra tiếng kêu thảm thiết lại chính là bọn cướp. Súng vốn cũng không nằm trên tay nhưng bây giờ lại đến tay Hạ Thiên, nhìn qua cũng thấy người vừa nổ súng vừa rồi có lẽ cũng là hắn, vì trên đùi tên cướp kia có một vết thương, máu tươi đang chảy ra.
- Cái quái gì vậy, trình độ kém quá.
Hạ Thiên bắt đầu múa súng.
Hai tên cướp còn lại cuối cùng cũng kịp phản ứng, khi đanh định hành động thì Hạ Thiên đã chĩa súng đến:
- Này, hai đứa chúng mày muốn cướp cũng không liên quan gì đến tao, đừng chọc thì tao sẽ đi, hiểu không?
Khi thấy khẩu súng chỉa vào mình thì hai tên cướp thiếu chút nữa đã vứt vũ khí đầu hàng, nhưng khi Hạ Thiên nói như vậy thì chợt sinh ra cảm giác trời sập.
- Hiểu, người anh em, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, chúng tao tiếp tục, còn mày thì tùy ý.
Một tên cướp nhanh chóng nói, sau đó hắn dùng súng đập lên cửa sổ:
- Nhanh lên cho tao.
Nhân viên ngân hàng vốn nghĩ rằng có người ra tay nghĩa hiệp, đang rất vui sướng, không ngờ người kia không thu phục bọn cướp, căn bản là mặc kệ. Vì vậy mà nàng còn chưa kịp lên thiên đường đã bị kéo xuống địa ngục, cũng chỉ còn biện pháp ngoan ngoãn lấy tiền cho bọn cướp.
Nhưng lúc này còn có Hạ Thiên nên hai tên cướp còn lại cũng rất kiêng kỵ. Khi hai tên cướp thấy đã đủ tiền thì vội vàng cầm lấy chạy đi, nhưng hai tên này cũng không nghĩ đến tình anh em, tên cướp bị thương cũng bị ném lại. Khi hai tên cướp nà vừa đi thì bảo vệ ngân hàng lập tức trổ tài năng bắt tên cướp đáng thương này lại.
Cảnh sát đến rất nhanh, vì vậy Hạ Thiên còn chưa kịp đi thì đã bị một đám cảnh sát vây lại trong ngân hàng.
Có người cướp ngân hàng, đây tất nhiên là án lớn, những năm gần đây cướp ngân hàng cũng không nhiều, trước tiên là có cướp cũng không được bao nhiêu tiền, hơn nữa mức độ nguy hiểm cũng quá cao, cướp ngân hàng không bằng đi cướp những ông chủ bất động sản.
- Cảnh sát, bọn họ cũng là cướp.
Đột nhiên có người nói một câu, vì vậy hơn mười ánh mắt nhìn về phía Hạ Thiên.
- Chú ý, trên tay hắn có súng.
Một tên cảnh sát trợn mắt, hắn vội vàng quát.
Vì vậy có hơn mười cảnh sát đồng thời rút súng chĩa vào Hạ Thiên, trong đó một người quát lên nghiêm nghị:
- Mau buông súng.
Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, Hạ Thiên lại cực kỳ khó chịu, người nói hắn cũng là cướp chính là cô nhân viên mà trước đó không chịu làm thẻ. Chưa tính vấn đề cô gái kia không làm thẻ cho hắn, bây giờ còn vu oan cho người không có tội, đúng là buồn cười.
Người này chính là đội trưởng phân cục cảnh sát hình sự quận Đông, tên là Trương Thảo Quốc, có quan hệ cá nhân rất tốt với Lý Bình.
- Tiểu tử kia là Hạ Thiên sao?
Trương Thảo Quốc vẫn còn bụm lấy cổ tay phải, chỗ đó vẫn còn đau:
- Bình ca, anh biết hắn sao?
- Tất nhiên, là người quen của cục cảnh sát!
Lý Bình lắc đầu:
- Thảo Quốc, các anh quá xui xẻo rồi, không chọc ai lại chọc cậu ấy, coi như xong.
- Cái gì? Sao lại coi như xong?
Trương Thảo Quốc có chút tức giận:
- Bình ca, như vậy sao được? Dù tiểu tử kia không phải là cướp, nhưng vừa rồi đánh cảnh sát bị thương, cứ buông tha như vậy sao?
- Thảo Quốc, chưa nói đến vấn đề truy cứu trách nhiệm, anh nói tình huống xem nào, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Sao các anh lại gây náo loạn với Hạ Thiên?
Lý Bình có chút mơ hồ, có người cướp ngân hàng, sao lại để Hạ Thiên náo loạn với cảnh sát?
Mười phút sau thì Lý Bình cuối cùng cũng biết rõ sự việc, sau đó hắn dùng ánh mắt căm tức nhìn nữ nhân viên ngân hàng:
- Cô là Đỗ Ngọc Tinh sao? Cô có biết vu cáo người khác cũng phạm tội không?
- Tôi không vu cáo, anh ta không cùng bọn với đám cướp, sao không ngăn cản?
Đỗ Ngọc Tinh chống chế.
- Đầu cô có vấn đề sao?
Lý Bình tức giận nói:
- Người ta đến đây làm thẻ, cô không làm, cậu ta dựa vào điều gì để giúp cô bắt cướp? Cậu ta không làm, hơn nữa cũng không dư tiền gửi ở đây, ngân hàng này có gì ra hồn.
- Anh...Anh là cảnh sát mà nói vậy sao? Rõ ràng nói chuyện cho phạm nhân.
Đỗ Ngọc Tinh rất tức giận.