Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 170 : Bước ngoặt

Ngày đăng: 04:41 20/04/20




- Kiều Tiểu Kiều, người đàn ông của cô tra tấn tôi, tôi sẽ ghi nhớ.



Mễ Hồng trầm mặc một lúc lâu, sau đó tức giận nói một câu.



- Cô ghi nhớ thì rất tốt, như vậy cô sẽ không bị nếm trải tư vị kia.



Kiều Tiểu Kiều cười nhạt một tiếng, ngay sau đó nàng kéo tay Hạ Thiên rồi xoay người:



- Chồng, chúng ta đi thôi.



- Đúng, tôi đã sớm muốn đi, đúng là không chút thú vị.



Liễu Mộng ôm lấy một cánh tay khác của Hạ Thiên, nàng kéo Hạ Thiên ra ngoài.



Cũng khó trách Liễu Mộng cảm thấy không có gì vui vẻ, nàng luôn ở bên cạnh nhìn mà chẳng được tham gia, tất nhiên là không thú vị.



Mễ Hồng nhìn đám người Hạ Thiên đi khuất mà gương mặt có chút vặn vẹo, tối hôm trước nàng còn bị người ta tra tấn, bây giờ lại gặp phải một tình cảnh tra tấn cực kỳ khủng bố, điều này làm cừu hận trong lòng nàng bùng lên dữ dội.



- Chị Hồng, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?



Phương Sở khẽ hỏi.



- Trước tiên tìm được kẻ chính thức bắt tôi rồi nói sau.



Mễ Hồng nghiến răng nghiến lợi nói.



- Còn Kiều gia, chúng ta có nên tiếp tục với bọn họ không?



Phương Sở có chút chần chừ.



- Kiều gia để sau rồi nói.



Trong mắt Mễ Hồng lóe lên cái nhìn oán độc:



- Tên khốn Hạ Thiên kia dám tra tấn tôi, một ngày nào đó tôi sẽ trả đũa.



Một loại cảm giác mệt mỏi kéo đến, Mễ Hồng ngồi xuống ghế sa lông khong chút sức lực. Sau đó nàng lấy điện thoại ra bấm số:



- Tạ Lệ, cô đến cục cảnh sát.



... ....



Trên đường về tòa nhà Kiều gia, Hạ Thiên nhận được điện thoại của Liễu Vân Mạn, hỏi rằng khi nào thì đến khu Danh Điển, bây giờ em họ của nàng đang chờ.



Nhưng thời điểm này rất quan trọng với Kiều gia, Hạ Thiên không thể rời khỏi Kiều thiếu gia, vì vậy hắn để Liễu Vân Mạn chở em họ đến tòa nhà Kiều gia, hắn có thể ở đó chữa bệnh cho em nàng.



- Kiều tiểu thư, đã điều tra xong thân phân của ta bên bắt cóc.


Kiều Hoàng Nhi gật đầu.



Kiều Tiểu Kiều nhíu mày, nàng tưởng rằng chuyện này sẽ dễ sắp xếp nhưng bây giờ xem ra sự việc cũng không thuận lợi.



Đúng lúc Kiều Tiểu Kiều trầm tư thì điện thoại đã vang lên.



- Chị Băng Băng, có chuyện gì sao?



Kiều Tiểu Kiều nhận điện thoại, một lát sau trên mặt đã xuất hiện nụ cười:



- Cám ơn chị Băng Băng, em vào chồng sẽ đến ngay.



Kiều Tiểu Kiều đang phiền não vì không thể nào được gặp ba tên bắt cóc, đúng lúc này lại được Lãnh Băng Băng đưa đến cho đại lễ. Lãnh Băng Băng biết Kiều Tiểu Kiều muốn gặp mặt ba tên cướp một lần, mà Hoàng Hải Đào không đồng ý, vì vậy nàng nghĩ biện pháp khác.



Nửa giờ sau Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều vào cục cảnh sát, mà Lãnh Băng Băng thì đang chờ bọn họ.



- Cảnh sát tỷ tỷ.



Khi thấy Lãnh Băng Băng thì Hạ Thiên lập tức chào hỏi.



- Tiểu Kiều, mau vào thôi, bọn họ sẽ lập tức áp giải phạm nhân đi ra.



Lãnh Băng Băng không quan tâm đến Hạ Thiên, nàng vội vàng thúc Kiều Tiểu Kiều.



- Chồng, anh vào đi.



Kiều Tiểu Kiều gật đầu, đoàn người nhanh chóng đi vào cục cảnh sát. Khi tiến đến tầng trệt và đi vào hành lang thì thấy một nhóm cảnh sát áp tải ba người đàn ông đi đến.



- Ba người này chính là ba tên bắt cóc.



Lãnh Băng Băng khẽ nói một câu, đây cũng chính là biện pháp mà nàng muốn Hạ Thiên gặp mặt ba tên cướp. Bây giờ ba tên cướp sẽ bị đưa đến trại tạm giam, trên đường đi tất nhiên sẽ được chạm mặt, còn chạm mặt có tác dụng gì hay không thì nàng không cần phải lo.



Đám người Hạ Thiên xuất hiện tất nhiên sẽ làm cho đám cảnh sát chú ý, bên kia hình như bước chậm lại, mà có một người tiến lên nhanh hơn chính là Khâu Minh.



- Đứng lại, Kiều Tiểu Kiều, lúc này hai người vừa đến quán bar Thiên Hậu uy hiếp Mễ Hồng, bây giờ muốn uy hiếp nhân chứng sao?



Khâu Minh tiến lên ngăn cản đám người Hạ Thiên, hắn quát lên rất nghiêm nghị.



- Khâu Minh, bây giờ Kiều tiểu thư đến phối hợp với chúng tôi điều tra một vụ án, không liên quan gì đến anh.



Giọng nói của Lãnh Băng Băng lạnh như băng:



- Anh không cần làm ảnh hưởng đến vụ án của tôi.



Khi hai người đang cãi nhau thì Hạ Thiên tiến lên, hắn đi về phía ba tên cướp, sau đó hắn trượt chân, hắn lảo đảo trượt về phía trước, cũng đúng lúc bổ nhào lên người một tên cướp.