Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 200 : Chết tâm phục khẩu phục

Ngày đăng: 04:41 20/04/20




- Lôi Quân, anh thật sự đã bôi nhọ tất cả quân nhân.



Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, nàng nghĩ mãi mà không hiểu vì sao trong quân đội lại có một nhân vật coi trời bằng vung như Lôi Quân.



- Phì, sao ông lại bôi nhọ quân nhân? Ông lập được hai quân công hạng nhất, năm lần quân công cấp hai. Khi ông đánh giết thì cô còn không biết đang nằm dưới người thằng đàn ông nào.



Lôi Quân nói với vẻ mặt khinh thường:



- Bây giờ ông chơi gái không được sao? Sau khi ông liều chết thì không được phát tiết sao?



- Lôi Quân, anh lập được quân công là một chuyện, phạm tội là một chuyện khác, dù có nhiều công lao cũng không được phạm tội, càng không thể cưỡng hiếp phụ nữ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



Lãnh Băng Băng tức giận nói:



- Dù anh thật sự muốn phụ nữ thì không biết dùng phương pháp đường hoàng sao? Anh đã lợi hại như vậy mà không tìm được người phụ nữ của mình sao?



- Tôi thích cưỡng đoạt không được sao?



Lôi Quân gầm lên với Lãnh Băng Băng:



- Con bà mày chứ thủ đoạn chính quy, dù tao có lợi hại cũng chỉ là một quân nhân. Ông nội của tao có lợi hại không? Nhưng có được bao nhiêu tiền, cha tao khi còn trẻ đã là sư trưởng, nhưng thế thì sao? Vẫn không có tiền. Còn tao? Tao vất vả lắm mới sóng sót quay về, người phụ nữ tao yêu lại theo một thằng côn đồ, là một thằng khốn mở quán bar, cũng vì nó có tiền hơn tao, rõ ràng tao thua kém một thằng côn đồ.



Có lẽ vì bị thương mà trạng thái tinh thần của Lôi Quân rất hỗn loạn, hắn càng nói càng tức giận:



- Nhà người ta có quyền thường có tiền, còn nhà chúng tôi? Ngoài thanh danh thì chẳng có gì. Ông nội tôi chính trực, muốn sống như vậy cả đời, nhưng tôi thì đã cảm thấy quá đủ rồi, năng lực của tôi mạnh hơn kẻ khác, vì sao không được tốt hơn đám khốn kiếp kia? Ông nội tôi cũng hiến dâng cả đời cho quốc gia, không được hưởng thụ. Trước kia tôi cũng ngu ngốc theo chân bọn họ, bây giờ tôi đã nghĩ thông, đòi tiền phải có tiền, người phụ nữ tôi vừa ý phải cướp đoạt.



- Lôi Quân, anh điên thật rồi.



Lãnh Băng Băng không nhịn được phải nói:



- Dù anh từng chịu nhiều uất ức nhưng cũng không nên cực đoan như vậy, anh không những bôi nhọ quân đội, còn bôi nhọ cả danh dự của ông cha mình.



- Lãnh Băng Băng, tôi không cần cô phải dạy bảo.



Lôi Quân hừ một tiếng:



- Cô cứ chờ đấy, một ngày nào đó tôi sẽ cho cô phải lên giường.



- Ngu ngốc, chết đến nơi mà còn muốn cướp vợ tôi.



Hạ Thiên đá vào ngực Lôi Quân:



- Không phải anh chỉ có hai lần quân công hạng nhất sao? Như vậy có gì hơn người? Tam sư phụ của tôi nói mỗi năm ít nhất lập được vài chục quân công hạng nhất, nếu gom tất cả quân công lại thì phải nói là vô số.



Lôi Quân phun ra một ngụm máu:



- Thối lắm, màu tưởng lập quân công là ăn cơm sao? Tao muốn có quân công cấp hai đã phải liều mạng, con bà nó mà còn nói một năm vài chục quân công hạng nhất, mày tưởng tất cả đều là thằng ngu sao?


- Cuối cùng tôi nhắc anh một câu, tôi chỉ có thể cứu anh trong lúc này, ngày sau anh luận võ thất bại, Hạ Thiên có thể cho anh sống hay không, điều này phải dựa vào vận may của anh.



Diệp Thiếu Hùng nói xong lời này cũng xoay người đi ra.



- Diệp Thiếu Hùng, con bà nó, mày tưởng rằng tao nhất định sẽ thua sao?



Lôi Quân rất tức tối.



- Đúng vậy, anh sẽ thua, nếu anh không tin thì cứ hỏi Tần Phong và Tần Viêm.



Diệp Thiếu Hùng cũng không quay đầu, ngay sau đó đã khuất sau cửa ra vào.



- Thiếu tá Lôi, nếu nói về võ công thì tôi và Tần Viêm không phải là đối thủ của Hạ Thiên.



Tần Phong mở miệng nói.



Lôi Quân chợt ngây người, tiểu tử kia thật sự lợi hại như vậy sao?



Nhưng đối với Lôi Quân thì nan đề khó khăn nhất lúc này chính là đi gặp ông nội nên nói thế nào?



... ....



Trong xe, Hạ Thiên dùng tay ôm Tôn Hinh Hinh mà bên kia là Lãnh Băng Băng. Tuy hắn được ôm Tôn Hinh Hinh nhưng Lãnh Băng Băng thì không cho ôm, vì vậy hắn không thể thực hiện ý nguyện trái ôm phải ấp.



- Thiên ca, thiên tẩu, cửa nhà đã bị phá, không bằng tôi đưa mọi người đi khách sạn nhé?



Đinh Báo lái xe phía trước mở lời đề nghị.



- Cũng tốt.



Tôn Hinh Hinh lập tức đón lời, ngay sau đó nàng hỏi:



- Tiểu Linh đâu? Cô ấy không sao đấy chứ?



- Thiên tẩu, Tiểu Linh không sao, khi đám người kia phá cửa thì Tiểu Linh cũng điện thoại cho tôi, nhưng lúc đó anh em ở gần đó không nhiều, cũng không cản được bọn họ. Vì vậy chúng tôi cho người bám theo, những anh em khác thì vội vàng chạy đến.



Đinh Báo nói với vẻ mặt xin lỗi:



- Là chúng tôi vô dụng, làm thiên tẩu chịu uất ức.



- Không có gì, bọn họ cũng không làm gì được tôi.



Đây là lần thứ hai Tôn Hinh Hinh bị bắt cóc, so sánh với lần đầu tiên thì nàng có vẻ trấn tĩnh hơn rất nhiều.