Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 208 : Tâm sự của Lãnh Băng Băng

Ngày đăng: 04:41 20/04/20




Lãnh Băng Băng ngồi trong phòng làm việc của mình, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, bộ dạng xuất thần.



Tin tức truyền đi rất nhanh, tối qua nàng nổ súng bắn Lôi Quân, khi đó đám cảnh sát trong cục cảnh sát còn chưa biết bối cảnh của Lôi Quân, nhưng bây giờ thì ai cũng biết. Hơn nữa còn có một tin tức khác truyền đi rất nhanh, đó chính là Lôi Quân muốn nàng gả cho hắn, nếu không sẽ chẳng có kết cục gì tốt.



Cũng vì có tin đồn như vậy mà rất nhiều người gặp Lãnh Băng Băng ở cục cảnh sát đều có vẻ mặt quái dị, vì tất cả mọi người đều biết quân đội đã vì chuyện tối hôm qua mà xin lỗi. Nói trắng ra thì người nào cũng nhận được tin Lôi gia sẽ không truy cứu trách nhiệm của Lãnh Băng Băng khi bắn bị thương Lôi Quân, nghe nói còn có người điện thoại hỏi thăm đến Lôi gia, xác minh sự việc này là đúng, bây giờ chuyện của Lãnh Băng Băng chính là chuyện của Lôi gia.



Đến lúc này hầu như mọi người đều khó thể tránh khỏi suy đoán vẩn vơ, Lãnh Băng Băng sợ rằng đã là nữ nhân của Lôi Quân, nếu không phải đã gả cho Lôi gia, sao Lôi gia lại bảo vệ nàng như vậy?



Lãnh Băng Băng vốn không biết mọi người có ý nghĩ này, khi nàng đi vào nhà vệ sinh và lén nghe được câu chuyện của hai nữ cảnh sát, khi đó nàng mới hiểu ra. Thì ra trong suy nghĩ của mỗi người, nàng chỉ có thể thỏa hiệp với Lôi gia, như vậy mới có được cuộc sống an lành.



Nhưng Lãnh Băng Băng cũng không giải thích, nàng biết Lôi gia bảo vệ mình, chẳng qua mình đã bảo vệ Lôi Quân làm cho Lôi lão cảm kích. Nhưng nàng cũng không biết trong sự việc lần này có bao nhiêu lợi hại với chính mình, vì có một người đàn ông yêu nàng, mà người đàn ông này chính là Hạ Thiên, là tên lưu manh đáng hận mà nàng khó thể thoát khỏi, nàng đã chính miệng đồng ý làm vợ hắn.



Chuông điện thoại đột nhiên vang lên làm Lãnh Băng Băng giật mình bừng tỉnh, nàng cầm điện thoại, khi thấy trên màn hình là hai chữ "Chú Triệu!" thì trong lòng nàng chợt sinh ra cảm giác nói không nên lời.



Lãnh Băng Băng có chút chần chừ, sau đó nàng nhấn nút nghe:



- Chú Triệu, chú tìm cháu có chuyện gì không?



Người điện thoại đến chính là Triệu Bỉnh Lương, giọng nói của lão ở trong điện thoại vẫn rất ôn hòa:



- Băng Băng, chúc mừng cháu, cuối cùng cháu cũng tìm được một chốn đi về rất tốt.



Nhưng giọng nói ngày xưa rất thoải mái, hôm nay Lãnh Băng Băng nghe vào trong tai lại cảm thấy rất quái dị, mà nội dung lời nói lại càng làm nàng thấy quái dị.



Khóe miệng Lãnh Băng Băng chợt cong lên lộ ra nụ cười lạnh, đáng tiếc Triệu Bỉnh Lương ở bên kia không thể thấy được, nhưng lời nói trào phúng của Lãnh Băng Băng thì chắc chắn Triệu Bỉnh Lương có thể cảm nhận được:



- Chú Triệu, chú cũng cho rằng cháu đồng ý gả cho Lôi Quân sao?



Triệu Bỉnh Lương nghe thấy như vậy thì cảm thấy rất bất ngờ:



- Băng Băng, Lôi lão đã xác định với rất nhiều người, cháu là một phần tử của Lôi gia, có ai làm gì bất lợi cho cháu chính là gây bất lợi cho Lôi gia, chẳng lẽ đây không phải kết quả khi cháu đáp ứng điều kiện của Lôi Quân?



- Chú Triệu, chỉ sợ làm chú thất vọng rồi, sự việc cũng không giống như chú tưởng tượng.



Giọng nói của Lãnh Băng Băng khá nhạt, cũng không còn vẻ thân thiết như ngày xưa.



Triệu Bỉnh Lương khẽ thở dài, lão có thể nghe thấy vẻ lạnh nhạt trong lời nói của Lãnh Băng Băng. Lão trầm mặc một lúc rồi hạ giọng hỏi:



- Băng Băng, cháu đang trách chú sao?


Hạ Thiên đang nghĩ nên dụ dỗ Liễu Mộng song tu thế nào thì nhận được điện thoại của Lãnh Băng Băng.



- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị nhớ tôi nhanh như vậy sao?



Hạ Thiên nhận điện thoại rồi nói.



- Dương Hưng Nghiệp và Dương Phi có phải bị cậu làm cho câm không?



Lãnh Băng Băng tức giận hỏi.



Hạ Thiên thành thật thừa nhận:



- Đúng vậy, hai người kia nói quá lớn, làm ảnh hưởng giấc ngủ của chị Hinh.



- Cậu có biện pháp khôi phục cho bọn họ không?



Lãnh Băng Băng cũng lười nổi giận với Hạ Thiên.



- Ngày mai bọn họ sẽ tự khôi phục.



Hạ Thiên thuận miệng nói.



Lãnh Băng Băng nghe thấy như vậy cũng thở ra một hơi, ngay sau đó còn nói thêm:



- Dương gia muốn tố cáo cậu và Liễu Cương đánh người, cậu xem thế nào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



- À, thế này, cảnh sát tỷ tỷ, cảnh sát tỷ tỷ, chị bắt bọn họ lại đi, sáng hôm nay bọn họ bắt cóc em gái Liễu Linh của Liễu Cương.



Hạ Thiên dùng giọng bất mãn nói, đám người kia đúng là quá đáng, có chuyện sao không lén giải quyết, cú phải tìm cảnh sát, chẳng phải làm cảnh sát tỷ tỷ thêm bận rộn sao?



- Lại là bắt cóc sao?



Lãnh Băng Băng nghe thấy những lời này thì cảm thấy có chút khác thường, tối qua Tôn Hinh Hinh bị bắt cóc, nàng thiếu chút nữa cũng bị bắt cóc, vì vậy mà bây giờ nàng sinh ra cảm giác mâu thuẫn với từ ngữ này.



Lãnh Băng Băng dừng lại một chút rồi hỏi:



- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?