Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 211 : Phản đòn
Ngày đăng: 04:41 20/04/20
-Thật ra Hạ Thiên cũng không thích thuật thôi miên, vì nếu thôi miên triệt để một người thì đối phương sẽ rơi vào tình cảnh hắn nói gì phải nghe nấy, muốn không để lại dấu vết thì cũng không dễ dàng gì.
Lần đầu tiên thi châm thôi miên một người cũng làm Hạ Thiên mất nửa giờ đồng hồ, hơn nữa còn hao tổn rất nhiều thể lực, nhưng kết quả thì rất thành công.
Âm Thập Cửu bị thôi miên nhưng không có điểm gì quá khác biệt, nhưng khi hắn nhìn Hạ Thiên thì rất cung kính, trong lúc vô hình Hạ Thiên giống như đã trở thành chủ nhân của Âm Thập Cửu.
Hạ Thiên lại hỏi những vấn đề trước đó một lần nữa, hắn phát hiện Âm Thập Cửu không nói dối, nhưng Âm Thập Cửu vẫn che giấu một sự việc.
Tuy Âm Thập Cửu không biết môn chủ Âm Y môn là ai nhưng lại biết con gái của môn chủ, hơn nữa Hạ Thiên cũng từ trong miệng Âm Thập Cửu mà biết được Âm Y môn hiện nay đã thay đổi sách lược, bọn họ không hề ra tay với các phú hào, không ép tiền tài, giống như đã đầu phục vào một thế lực hùng mạnh nào đó.
Nhưng thế lực kia là ai thì Âm Thập Cửu không biết rõ ràng, hắn chỉ biết đó không phải là Lâm gia, vì nhân lực của Âm Y môn cũng không phải nằm ở Giang Hải, Âm Thập Cửu chỉ là một trong số các môn đồ của Âm Y môn, nhiệm vụ duy nhất là hỗ trợ Lâm Tử Hào.
Ngoài những thứ đó ra thì Hạ Thiên cũng không thể moi ra bất kỳ tin tức gì có tác dụng từ trong miệng Âm Thập Cửu, thậm chí cũng không biết vì sao Lâm Tử Hào lại ra tay với Diệp gia và Kiều gia. Âm Thập Cửu chỉ là thầy thuốc, ngẫu nhiên giúp Lâm Tử Hào vài vấn đề, phần lớn thời gian hắn đều không tham gia các sự việc khác.
Sau khi không còn gì để hỏi thì Hạ Thiên quyết định ra lệnh để Âm Thập Cửu phải trừng trị Lâm Tử Hào, sau đó đánh cho Âm Thập Cửu một trận điên cuồng, đánh cho mặt mũi bầm dập, trên người đầy vết thương. Cuối cùng Hạ Thiên phất tay:
- Ông có thể đi được rồi.
Âm Thập Cửu không nói lời nào mà lảo đảo đi ra.
Kiều Đông Hải cũng không nói gì, hắn nhịn không được phải hỏi:
- Hạ Thiên, cậu đánh Âm Thập Cửu thảm thương như vậy làm gì?
- Tôi không đánh ông ta như vậy thì Lâm Tử Hào sao tin chúng ta buông tha cho hắn?
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Anh yên tâm, tôi đánh rất có chừng mực, tôi có thể đánh chết người mà không tìm ra nguyên nhân, tất nhiên cũng có thể đánh cho đối phương bầm dập nhưng thực tế lại bị thương rất nhẹ.
Nghe nói có một tổ chức bí mật dùng phương pháp này để bức cung, muốn tra khảo một người đàn ông nào đó, trước tiên trói chặt không cho cử động, cuối cùng tìm người đẹp dáng người nóng bỏng múa thoát y trước mặt. Cuối cùng tên đàn ông này có hơn phân nửa là chịu không xiết, thứ gì cũng nói ra.
Hạ Thiên tất nhiên không cam lòng tiếp nhận cực hình này, hắn muốn phản kháng, hắn phát hiện ra tay mình vẫn có thể chuyển động. Tuy bàn tay không thể sờ mó loạn xạ nhưng mười ngón tay có thể vuốt mông của Liễu Mộng.
Một cảm giác cực kỳ tuyệt vời từ đầu ngón tay truyền đến, lúc nà cảm giác có tuyệt vời cũng chỉ tăng mạnh ngọn lửa nóng trong lòng Hạ Thiên, cảm xúc càng lúc càng mãnh liệt.
- Tiểu bại hoại, ngón tay của cậu đừng lộn xộn... .... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Liễu Mộng đã có chút không thích ứng, nàng nâng cặp mông khủng bố lên, ngay sau đó lui ra lại ngồi xuống, nàng muốn chặn hoàn toàn bàn tay của hắn.
- A... ....
Liễu Mộng đột nhiên cảm thấy một thứ gì đó nóng như lửa xâm nhập vào thân thể mình, cảm giác đau đớn dữ dội thiếu chút nữa làm nàng khóc rống lên:
- Tiểu bại hoại, chị đau quá... ....
Khi Hạ Thiên cảm nhận được khoái cảm ùa đến như thủy triều thì cũng sinh ra cảm giác khóc không ra nước mắt, đúng là mất mặt, hắn bị Liễu Mộng chiếm đoạt.
Lúc này hai người kết hợp lại với nhau, một luồng băng hỏa linh khí khổng lồ mãnh liệt kéo đến, phóng vào cơ thể Hạ Thiên, nhanh chóng bành trướng trong kinh mạch, thậm chí còn làm kinh mạch hắn sinh ra cảm giác muốn vỡ tung.
Khi cảm thấy kinh mạch đau nhức thì Hạ Thiên cũng tranh thủ thời gian ngồi lên, Liễu Mộng vừa để cho Hạ Thiên tiến vào một cách ngoài ý muốn cũng không dùng sức. Vì vậy Hạ Thiên hôn lên cặp môi anh đào của nàng, một luồng lực hút mạnh mẽ kéo luồng băng hỏa linh khí đang bành trướng trong kinh mạch Hạ Thiên thông qua nụ hôn chạy sang thân thể Liễu Mộng, băng hỏa linh khí tiến vào trong người Liễu Mộng cứ như vậy tạo nên một vòng tuần hoàn.
Chân khí không ngừng tuần hoàn, xung quanh người Hạ Thiên và Liễu Mộng dần xuất hiện một lớp sương mỏng, sương nhanh chóng xoay tròn. Dưới làn sương, thân thể hai người Hạ Thiên cũng như ẩn như hiện, dù có người ở bên cạnh cũng chưa chắc đã phát hiện được tình huống bên trong. Tất nhiên lúc này cũng không có ai ở bên cạnh, dù là Kiều Tiểu Kiều cũng không đi đến vào lúc này, hơn nữa nàng cũng không vào được vì cửa đã khóa.
Khi chân khí vận chuyển thì Hạ Thiên và Liễu Mộng cảm thấy thân thể càng lúc càng nhẹ, cuối cùng cả hai cảm thấy mình như bay bổng trên không. Cả hai cũng không sợ hãi, người nào cũng cảm nhận được sự thoải mái vô bờ. Sau khi chân khí liên tục tuần hoàn được ba mươi sáu vòng thì cả hai tiến vào trong một loại cảnh giác nửa tỉnh nửa mê, nói bọn họ ngủ vì lúc này đã không còn cảm nhận được động tĩnh bên ngoài, nói bọn họ tỉnh vì vẫn cảm giác được chân khí xoay chuyển trong người. Khoảnh khắc này bọn họ giống như đi vào trong một thế giới chỉ của riêng hai người.
Trong thế giới này Hạ Thiên và Liễu Mộng đã chờ rất lâu nhưng giống như chỉ tích tắc, bọn họ thấy băng hỏa linh khí tuần hoàn rất nhiều lần, tốc độ dần chậm lại, cuối cùng lực hút cũng biến mất. Lúc này bọn họ mới tỉnh lại từ trong cảnh giới kỳ diệu.