Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 240 : Ăn vạ

Ngày đăng: 04:42 20/04/20




Mộc Hàm rất muốn nói cho đối phương biết mình là đặc công, không phải sát thủ, nhưng cuối cùng nàng cũng không nói. Không phải nàng chẳng muốn cãi lời đối phương, cũng vì nàng biết rõ nhiều khi đặc công cũng là sát thủ, cũng không có giới hạn. Nhưng sát thủ giết người vì tiền, mà đặc công có thể giết người vì quốc gia một cách ngang nhiên lẫm liệt.



Mộc Hàm biết, nếu nàng giết chết Hạ Thiên thì chẳng phải vì quốc gia, chỉ vì một nhóm người nào đó mà thôi.



- Tôi sẽ tìm cơ hội.



Mộc Hàm vẫn chỉ có thể nói như vậy trong điện thoại, nhưng cuối cùng nàng vẫn không nhịn được phải bổ sung một câu:



- Hạ Thiên rất mạnh, chỉ cần cậu ấy than tỉnh thì muốn giết là không thể.



- Vậy thì ra tay lúc đối phương ngủ say.



Người đàn ông bên kia rõ ràng không kiên nhẫn nghe Mộc Hàm giải thích:



- Hai người ngủ, cô ngủ cùng hắn, như vậy sẽ có nhiều cơ hội.



- Tôi hiểu.



Mộc Hàm không hề giải thích, nàng đã biết rõ, đối phương chỉ cần kết quả, mà kết quả chỉ có một, đó là Hạ Thiên phải chết, những thứ khác không đáng quan tâm.



- Tôi hy vọng tối nay có thể nhận được tin tức Hạ Thiên tử vong.



Đối phương nói một câu cuối cùng rồi cúp điện thoại.



Mộc Hàm đờ đẫn dựa người lên vách phòng thử quần áo, khoảnh khắc này trong lòng rất uể oải. Đến lúc này nàng vẫn không hiểu vì sao đối phương vội vàng muốn giết Hạ Thiên, giữa bọn họ không có cừu hận, hơn nữa chẳng qua chỉ có Lý gia muốn giết Hạ Thiên, người kia hoàn toàn không cần chen tay.



Mộc Hàm thở ra một hơi rồi đứng thẳng người lên, nàng mở cửa đi ra. Trước nay nàng quen thi hành mệnh lệnh mà không hỏi có hợp lý hay không, dù bây giờ nàng nghĩ mãi mà không hiểu nổi, nhưng nàng cũng không nên lo lắng quá nhiều. Tất nhiên dù nàng có nghĩ nhiều cũng không có kết quả, những chuyện không rõ thì có nghĩ cũng không hiểu.



Mộc Hàm buông đồ để lại trong cửa hàng rồi đi ra, nàng phát hiện Hạ Thiên vẫn đứng ở giữa đường, vì vậy mà không khỏi thở ra, xem ra đối phương cũng không nghi ngờ mình.



- Vợ, chị muốn mua quần áo không?



Hạ Thiên chỉ vào một cửa hàng đối diện.



Mộc Hàm nhìn qua, đó là một cửa hàng bán đồ nội y sexy, vì vậy mà gương mặt có hơi đỏ ửng, nàng hờn dỗi nhìn Hạ Thiên:



- Tôi không mặc loại đồ đó.



Hạ Thiên lập tức có hơi thất vọng, hắn tin Mộc Hàm mặc những loại nội y đó sẽ rất đẹp. Nhưng hắn cũng tự an ủi mình, bây giờ Mộc Hàm không mặc cũng chẳng sao, đến một ngày nào đó hắn sẽ bắt nàng mặc.


- Điều này cũng đúng.



Viên cảnh sát gật đầu, ngay sau đó hắn nhìn sang Mộc Hàm và Hạ Thiên:



- Hai người ai là chủ xe.



- Là tôi.



Mộc Hàm trừng mắt nhìn viên cảnh sát:



- Tôi không đụng vào anh ta, anh ta đang ăn vạn.



- Này vị nữ sĩ, cô nói vậy cũng không đúng, tôi đã xem qua tay của anh ta, đúng là đã gãy, ăn vạ sao tự làm gãy tay mình?



Viên cảnh sát nhíu mày:



- Tình hình vết thương quá nghiêm trọng, cầu phải đến bệnh viện, tôi thấy cô nên đưa ra chút tiền coi như ứng trước thuốc men, còn cuối cùng mất bao nhiêu thì phải thương lượng lại, thế nào?



- Nếu tôi không đưa tiền thì sao?



Mộc Hàm lạnh lùng nói, tên cảnh sát này cũng không thăm dò hiện trường, cũng không xem qua giấy tờ, trực tiếp bắt nàng đưa tiền. Tất cả đã cho thấy vấn đề, nàng cũng không dễ dàng rút lui như vậy.



- Tiểu thư, phía trước có vạch dành cho người đi bộ, có lẽ cô lái xe say rượu, tuy nơi đây không có camera giám sát, nhưng chỉ cần xét hai điểm trên cũng đủ xác định tất cả do cô phụ trách. Bây giờ tôi suy xét vì vết thương của người bị hại, vì vậy mới nói cô ứng chút tiền thuốc, cô nên giải quyết việc chung, như vậy còn chưa nể mặt nhau sao?



Viên cảnh sát giao thông rất mất vui:



- Bây giờ người bị hại đã trọng thương, các người gây ra tai nạn cũng phải bị trừng phạt.



Mộc Hàm vừa bực vừa buồn cười:



- Tôi lái xe say rượu sao? Anh có tiến hành đo nồng độ cồn của tôi chưa?



- Trong xe của cô có rượu, phòng điều khiển toàn mùi rượu, như vậy còn cần đo nồng độ cồn sao?



Viên cảnh sát giao thông đi đến bên cạnh xe, sau đó hắn thò tay vào phòng lái lấy ra một chai Mao Đài đã mở sẵn:



- Tiểu thư, chai rượu này chỉ còn một nửa, cô còn phủ nhận sao?