Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 245 : Ám sát

Ngày đăng: 04:42 20/04/20




Mộc Hàm hành động rất thuận lợi, dù nàng và Triệu Thanh Thanh không quen nhau nhưng lại có quan hệ thân mật với Yêu Yêu, vì vậy người nhà Triệu Thanh Thanh cũng không nghi ngờ nàng, vài phút sau nàng đã đưa Triệu Thanh Thanh ra khỏi cổng khu nhà thị ủy.



- Ôi, rốt cuộc tôi cũng đã được ra ngoài.



Triệu Thanh Thanh khi nhìn thấy Lãnh Băng Băng thì cực kỳ hưng phấn, nàng vội vàng chạy đến nói:



- Chị Băng Băng, em quyết định sẽ bỏ trốn, em đến ở với chị nhé?



- Chỗ chị sao?



Lãnh Băng Băng không khỏi có chút do dự:



- Thanh Thanh, như vậy không tốt, nếu không nhà em sẽ tố cáo chị bắt cóc thiếu nữ vị thành niên.



- Chị Băng Băng, ngày hôm qua em đã đủ mười tám, em đã là người trưởng thành, muốn đi đâu sẽ đi đấy, bọn họ không thể xen vào.



Triệu Thanh Thanh không quan tâm, nàng lập tức cười hì hì với Lãnh Băng Băng:



- Nhưng, chị Băng Băng, em không có tiền, chị phải giúp em, còn phải cho em tiền tiêu vặt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



- Được rồi, nếu em thật sự không muốn về nhà, như vậy đến nhà chị ở vài ngày.



Lãnh Băng Băng cũng không nói nhiều, nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên:



- Trước tiên cậu đưa Thanh Thanh về nhà, tôi đến cục cảnh sát, cậu nhớ sắp xếp gọn gàng, tôi sẽ quay về ngay.



- Oa, chị Băng Băng, chị thật sự ở chung với sư phụ rồi sao?



Triệu Thanh Thanh nói bằng giọng rất khoa trương.



Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Triệu Thanh Thanh:



- Em có tin chị đưa vào nhà lại không?



Triệu Thanh Thanh lè lưỡi, nàng tranh thủ chui vào xe:



- Sư phụ, chúng ta đi thôi.



Lãnh Băng Băng xuống xe, nàng quay lại xe của mình, ngay sau đó bỏ đi ngay. Mà Mộc Hàm cũng khởi động xe, nàng nhanh chóng chạy về nhà của Lãnh Băng Băng ở khu Cảnh Uyển.


Hạ Thiên lại đồng ý với lời đề nghị của Mộc Hàm, vì vậy Mộc Hàm gọi điện thoại cho phục vụ khách sạn, gọi vài món ăn, ngay sau đó lại khui rượu, rót hai ly rượu đầy.



Nhưng sau đó Mộc Hàm lại có chút chần chừ, mình thật sự cho Hạ Thiên uống sao? Nàng biết rõ trong ly rượu kia có một chất kịch độc, dù là người nào uống vào, chưa đến ba phút sẽ bỏ mạng. Rõ ràng, dù Hạ Thiên có công phu cao đến đâu, chỉ cần uống ly rượu kia thì chết chắc.



- Này, khát quá, uống trước nói sau.



Khi Mộc Hàm còn đang do dự thì Hạ Thiên đã vươn tay, hắn cầm lấy ly rượu, đúng là ly rượu có chất độc.



- Chồng... ....



Khoảnh khắc này Mộc Hàm vô thức ngăn cản, nhưng nàng còn chưa dứt lời thì Hạ Thiên đã ực sạch.



- Ý trời là như vậy, cũng đừng trách mình.



Trong lòng Mộc Hàm không thoải mái, nhưng nàng cũng chỉ biết an ủi mình như vậy mà thôi.



- Vợ, chị không uống sao?



Hạ Thiên hỏi:



- Rượu này hương vị khá tốt.



- Chồng, vì chúng ta từng gặp nhau ở đây, làm một ly nhé?



Giọng nói của Mộc Hàm có chút đau đớn, sau đó nàng ngửa chiếc cổ trắng ngần dốc cả ly rượu vào bụng.



Hạ Thiên cười hì hì, hắn cũng uống cạn ly.



- Á...Đau quá.



Vẻ mặt Hạ Thiên chợt biến đổi, hắn ôm bụng rồi té xuống cực kỳ đau khổ.



Mộc Hàm quay đầu đi có vẻ không đành lòng, nàng cũng chẳng phải chưa từng giết người, nhưng những lần trước nàng thường giết kẻ xa lạ, cũng là những kẻ đáng chết. Nhưng Hạ Thiên không xa lạ gì với nàng, hơn nữa nàng dù biết hắn háo sắc nhưng vẫn chưa đến mức độ phải chết.



Đúng lúc này một cảm giác đau đớn từ dưới bụng bùng lên, Mộc Hàm dùng tay ôm bụng, khoảnh khắc khi ngã xuống thì trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ. Cuối cùng nàng cố nén đau rút điện thoại ra rồi bấm một dãy số:



- Ông...Ông muốn giết cả tôi sao?