Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 247 : Người mẫu nội y

Ngày đăng: 04:42 20/04/20




- Không có gì, chẳng qua có người muốn giết chúng tôi mà thôi.



Mộc Hàm nhanh chóng nói một câu, nàng cũng không muốn nói ra tất cả. Hơn nữa nàng lo lắng Mị Nhi biết mình vừa định giết Hạ Thiên thì sẽ đến tìm phiền toái, dù sao nàng cũng không biết quan hệ giữa Mị Nhi và Hạ Thiên là thế nào. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



- Nếu các người đã không việc gì thì nhanh đi ra.



Mị Nhi thật sự không truy vấn, nàng nói xong thì lóe lên rồi biến mất ngoài cửa.



Rõ ràng Mị Nhi chỉ đến nhìn qua mà thôi, nếu Hạ Thiên còn sống thì nàng cũng không cần phải ở lại.



- Chồng, chúng ta mau đi thôi.



Mộc Hàm cũng vội vàng nói với Hạ Thiên.



Dù Hạ Thiên không tình nguyện nhưng gian phòng đã bị nổ, tất nhiên hắn cũng chỉ còn cách phải bỏ đi, vì Mộc Hàm không muốn bị người phát hiện nên chỉ còn cách nhảy từ cửa sổ xuống.



- Chồng, chúng ta về khu Cảnh Uyển thôi.



Mộc Hàm suy nghĩ rồi quyết định quay về, hơn nữa chạy Audi A7 nghênh ngang quay về, nàng tin người kia chắc chắn sẽ biết rất nhanh là mình còn sống, nàng đang chờ khoảnh khắc đối phương điện thoại lại.



... ....



Khi thấy Hạ Thiên ôm Mộc Hàm đang quấn khăn tắm vào phòng thì Lãnh Băng Băng có chút mất hứng:



- Các người vừa đi làm gì về vậy?



- Yêu đương vụng trộm.



Mộc Hàm hùng hồn trả lời một câu như vậy, sau đó nàng nở nụ cười quyến rũ với Lãnh Băng Băng:



- Thế nào, ghen tị sao?



- Chỉ có quỷ mới ghen.



Lãnh Băng Băng tức giận nói một câu rồi nổi giận đùng đùng đi lên lầu.



- Chồng, vậy chúng ta cũng lên lầu, cậu giúp tôi đi mua quần áo được không?



Mộc Hàm lại nở nụ cười quyến rũ với Hạ Thiên:



- Dù cậu mua quần áo gì tôi cũng mặc cho cậu xem.



Hạ Thiên không nhiều lời, hắn vội vàng chạy ra ngoài.



Mộc Hàm sang phòng ngủ dành cho khách trong nhà Lãnh Băng Băng, nàng đợi nửa giờ nhưng người kia vẫn không điện thoại đến. Nhưng khi Hạ Thiên quay về, nàng phải trợn mắt há mồm, hắn xách theo hai túi lớn, khi nàng mở túi ra mới thấy bên trong có vài bộ quần áo, đủ loại nội y sexy, vải vóc ít ỏi đến mức kinh người, nịt ngực, vớ, quần chữ T cũng có, thậm chí còn có vài bộ dành cho các cô nàng thích ngược đãi. Lần này Mộc Hàm đã hoàn toàn hôn mê, người này không muốn bắt nàng mặc một lần hết sạch đấy chứ?


- Đúng vậy, chị Hàm thiếu chút nữa đã bị nổ chết.



Hạ Thiên gật đầu, sau đó hắn nghiêm trang nói:



- Tôi chỉ vừa an ủi chị ấy.



- Có người an ủi như vậy sao?



Lãnh Băng Băng tức giận nói, an ủi gì? Rõ ràng là đánh mông người ta, lưu manh này không ngờ lại có sở thích biến thái như vậy.



- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, thật ra an ủi như vậy rất hữu hiệu, nếu không chị thử xem thế nào.



Hạ Thiên cười hì hì nói, hắn nói xong lại nhìn xuống cặp mông của Lãnh Băng Băng còn mê người hơn cả Mộc Hàm, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ cảm xúc sẽ mạnh hơn?



- Cậu dám?



Lãnh Băng Băng dùng ánh mắt xấu hổ nhìn Hạ Thiên, nàng sẽ không thỏa mãn yêu cầu biến thái của lưu manh này.



Hạ Thiên cười hì hì, hắn có gì mà không dám, nhưng chẳng qua chỉ không nở đãnh mông cảnh sát tỷ tỷ mà thôi. Hắn rất muốn thử xem cảm xúc của Lãnh Băng Băng là thế nào, nhưng không nhất định chỉ đánh mông mới biết được, sờ mó cũng được vậy?



- Hừ, cậu ra ngoài.



Lãnh Băng Băng vốn định nổi giận với Hạ Thiên, nhưng khi nàng thấy bộ dạng của hắn thì không thể nào tức giận cho được.



- Ra ngoài làm gì?



Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lãnh Băng Băng, tối nay hắn muốn ngủ ở đâu.



- Tôi mặc kệ cậu làm gì, cậu đi tìm Mộc Hàm cũng được, nhưng tôi nói cho cậu biết, cậu muốn đi với ai thì đừng ở lại nhà tôi.



Lãnh Băng Băng tức giận nói, tuy đã sớm biết Hạ Thiên là lưu manh, tìm vợ khắp nơi, nhưng khi thấy hắn và Mộc Hàm làm bậy trong phòng thì vẫn rất không thoải mái.



Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Lãnh Băng Băng một lúc lâu, trên mặt chợt xuất hiện nụ cười sáng lạn.



- Cậu cười gì?



Lãnh Băng Băng cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.



- Tốt quá, vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị cuối cùng cũng ghen.



Hạ Thiên cực kỳ vui vẻ, hắn giang hai tay ra rồi ôm Lãnh Băng Băng vào lòng cực kỳ tự nhiên.