Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 263 : Mị Nhi tháo kính râm
Ngày đăng: 04:42 20/04/20
Mộc Hàm còn đang ngây người nhìn thi thể của Đoạn Nhận thì Hạ Thiên đột nhiên quay đầu, khi Mị Nhi chỉ còn cách hắn hơn mười bước, lúc này hắn mới phát hiện ra nàng.
Tốc độ của Mị Nhi là rất nhanh, khi di động chỉ để lại một bóng đen nhàn nhạt. Tuy với năng lực của Hạ Thiên thì có thể nhìn rõ ràng hành động của nàng, nhưng rõ ràng, nếu ở trước mắt người khác, chắc chắn Mị Nhi là người cũng như tên, xuất hiện quỷ dị và biến mất cũng cực kỳ quỷ dị.
- Đoạn Nhận sao?
Mị Nhi nhìn thi thể trong rừng trúc, giọng điệu hơn biến đổi:
- Ai giết hắn?
- Tôi giết.
Hạ Thiên trả lời vấn đề của Mị Nhi, hắn dùng ánh mắt quái dị nhìn nàng. Ánh mắt này làm Mị Nhi cam thấy không thoải mái, giống như mình bị người ta lột trần ra vậy.
- Đừng nhìn tôi như vậy.
Mị Nhi dùng giọng bất mãn quát lớn.
Hạ Thiên vẫn nhìn chằm chằm vào Mị Nhi, hắn còn mở miệng:
- Này, cô có thể tháo kinh râm ra được không?
- Chồng, cậu đừng làm rộn, cậu muốn Mị Nhi gỡ kính ra làm gì?
Mộc Hàm vội vàng khuyên nhủ, trong lòng có chút dở khóc dở cười, người này còn có ý với cả Mị Nhi, muốn người ta gỡ kính râm, chẳng phải muốn nhìn mặt đối phương sao?
- Tất nhiên để xem cô ấy có đẹp không.
Hạ Thiên không che giấu ý đồ của mình:
- Tôi đã thấy rất rõ ràng, thân hình của cô ấy rất tốt, nếu gương mặt cũng đẹp thì đủ tư cách làm vợ tôi.
Mộc Hàm cảm thấy đau đầu, lưu manh này thật sự có ý với Mị Nhi.
Nhưng điều làm Mộc Hàm kinh ngạc chính là Mị Nhi bây giờ còn chưa nổi nóng, nhưng nàng có thể cảm thấy trên người đối phương bắt đầu bùng ra một khí tức lạnh như băng. Không thể nghi ngờ đối phương đã nổi nóng, nhưng vì một nguyên nhân nào đó mà chưa phát tác.
- Chồng, đừng nói lung tung.
Mộc Hàm tiếp tục nhả nhặn khuyên bảo Hạ Thiên.
Hạ Thiên nói với vẻ mặt vô tội:
- Tôi có nói lung tung đâu, cô ấy luôn theo tôi, rõ ràng là thích tôi. Hơn nữa tôi là người tốt, nếu cô ấy đã thích tôi, tôi nên cho cô ấy cơ hội, tôi phải xem cô ấy có xinh đẹp hay không, nếu đẹp thì có thể làm vợ tôi, nếu quá xấu thì phải nói thẳng để cô ấy không nên hy vọng hão huyền, tránh lún sâu vào lưới tình khó thể kiềm chế... ....
Hạ Thiên thao thao bất tuyệt, Mộc Hàm nghe được mà cảm thấy đầu óc choáng váng. Mà Mị Nhi cũng không chịu được, nàng đợi Hạ Thiên nói xong thì quát lên:
- Câm miệng.
- Tôi còn chưa nói xong.
Hạ Thiên có chút mất vui:
- Cô thắng hay thua?
- Thua!
Mị Nhi rất kiên quyết, cũng không có ý muốn giấu.
Người đàn ông không khỏi há mồm:
- Tiểu tử kia mạnh như vậy sao?
Mị Nhi không trả lời, nàng chỉ nói:
- Trước tiên anh đi xử lý thi thể của Đoạn Nhận.
Mị Nhi nói xong thì mở cửa xuống xe, mà người đàn ông cũng xuống xe.
Mị Nhi lấy ra một chiếc điện thoại kỳ quái, nàng bấm mã số, trong điện thoại nhanh chóng vang lên một âm thanh ôn hòa:
- Mị Nhi, có chuyện gì?
- Tôi vừa thử qua thân thủ của hắn, hắn mạnh hơn tôi.
Mị Nhi khẽ nói.
- Nếu thật sự Hạ Thiên là đồ đệ của lão nhân gia thì mạnh hơn cô cũng không có gì kỳ lạ.
Giọng nói ôn hòa lại vang lên.
- Tôi muốn rút khỏi nhiệm vụ này?
Mị Nhi có chút do dự rồi nói.
- Vì sao?
Đầu dây bên kia có chút nghi hoặc.
- Hắn cưỡng chế tháo kính râm của tôi.
Mị Nhi trả lời.
Đầu bên không khỏi trầm mặc, một lát sau mới mở miệng:
- Mị Nhi, cô không phải luôn chờ mong có người làm được điều này sao?
- Tôi không thích hắn.
Mị Nhi cắn răng nói:
- Người này làm tôi sinh ra cảm giác không tốt, nếu tôi tiếp tục đảm nhận nhiệm vụ, tôi không dám cam đoan khi thấy hắn gặp nguy hiểm sẽ giúp đỡ.