Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 265 : Múa thoát y

Ngày đăng: 04:42 20/04/20




Hai cảnh sát trẻ vốn rất nghe lời, nhưng Đinh Tùng nói ra như vậy thì bọn họ lại càng nghe lời, mà dân chúng vây xung quanh nhìn thấy Mộc Hàm có súng thì đều bị dọa, đám người nhát gan đã bỏ đi. Mà lúc này hầu như ai cũng tin Mộc Hàm là phần tử buôn thuốc phiện, trên ti vi thường hay được thấy những phần tin tức bắt quân buôn thuốc phiện, chẳng phải đám người kia thường có súng sao?



Hạ Thiên cầm lấy túi bột màu trắng lên ngửi ngửi, sau đó hắn lầm bầm:



- Đúng là thuốc phiện, tôi còn tưởng là bột mì.



- Nói đi, có phải ông vu oan cho tôi không?



Mộc Hàm vẫn dùng súng chĩa vào đầu Đinh Tùng, nàng lạnh giọng tức giận quát.



- Không...Không phải... ....



Đinh Tùng tất nhiên sẽ không thừa nhận:



- Tôi...Tôi chỉ nhận được tin báo, tôi đến để phá án... .....



- Thúi lắm... ....



Mộc Hàm rất tức giận:



- Có tin tôi bắn chết ông không?



- Cô...Nếu cô bắn chết tôi...Tôi cũng phải nói thật, tôi không vu oan cho ai cả.



Đinh Tùng lúc này rất cố gắng, tất nhiên lão sẽ không thể thừa nhận. Lão cần phải đánh cuộc một lần, đánh cuộc là người phụ nữ này sẽ không nổ súng, nguyên nhân rất đơn giản, vì lão biết rõ người này không buôn thuốc phiện, vì vậy sẽ không coi thường tính mạng người khác.



- Này, tiểu thư, có chuyện gì từ từ thương lượng, cô nên thả đội trưởng của chúng tôi ra trước.



Một cảnh sát trẻ thử đàm phán với Mộc Hàm:



- Có thể có hiểu lầm, hơn nữa nếu chỉ là bị vu oan thì là chuyện nhỏ, nhưng nếu bắn chết người lại là chuyện lớn.



- Cậu câm miệng cho tôi.



Mộc Hàm nghe cảnh sát trẻ tuổi kia mở miệng thì lập tức mất kiên nhẫn:



- Tôi biết rõ những điều này, không cần cậu phải dạy bảo.



Mộc Hàm quay đầu nhìn Hạ Thiên rồi khẽ hỏi:



- Chồng, làm sao bây giờ?



Thật ra Mộc Hàm cũng không sợ, dù sao bây giờ nàng cũng là đối tượng bị Long Tổ truy nã, giết vài người cũng không làm tình cảnh của nàng trở nên nghiêm trọng hơn. Nhưng bây giờ nàng không muốn làm lớn chuyện, cũng không muốn bọ coi là kẻ buôn thuốc phiện.



- Đừng lo, tôi biết gói thuốc này là của ai.



Hạ Thiên đã có suy tính, hắn đột nhiên ra tay, hắn vỗ vào vai Đinh Tùng:



- Này, lão già ngu ngốc, ông phải thừa nhận đây là thuốc của mình, nếu không nhanh chóng thừa nhận, thì dù chút nữa có thừa nhận tôi cũng không đưa thuốc cho ông.



- Cậu không có bằng chứng, đừng nói bậy, tôi là cảnh sát, sao có thể tàng trữ độc phẩm?


Hạ Thiên nhấc chân đạp lên bụng Đinh Tùng:



- Đây là thứ tìm được trên xe của vợ tôi, là của vợ tôi.



- Á... ....



Đinh Tùng kêu thảm ngã xuống đất, ngay sau đó lão lại bò lên và hét điên cuồng:



- Thúi lắm, là tôi bỏ vào xe, mau đưa cho tôi.



Đinh Tùng vừa nói như vậy thì đám người chợt xôn xao, thì ra vị đội trưởng cảnh sát hình sự này đặt thuốc phiện lên xe người ta, đây không phải vu oan sao?



- Quá đáng, đúng là quá đáng.



- Cảnh sát sao lại như vậy? Quá đáng.



- Bây giờ cảnh sát cũng xấu xa thế này sao?



... ....



Hai cảnh sát trẻ cũng trợn tròn mắt, đội trưởng bây giờ là con nghiện, có nói sao cũng thừa.



- Đinh Tùng, bây giờ đã thừa nhận vu oan cho tôi rồi sao?



Mộc Hàm hừ lạnh một tiếng nói.



Nhưng Đinh Tùng cũng không có thời gian quan tâm đến Mộc Hàm, lão liên tục lau nước mắt nước mũi vừa nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên:



- Mau đưa thuốc cho ông, nhanh!



- Muốn tôi đưa sao? Quỳ xuống cầu xin đi.



Hạ Thiên cười hì hì, hắn rất vui, giống như đã thấy tình cảnh Mộc Hàm mặc bikini nhảy thoát y.



- Hừ, mau đưa đây, nếu không ông xử lý mày.



Vẻ mặt Đinh Tùng đã có chút hoảng hốt, lão nói xong thì đưa tay xuống lấy súng, nhưng bàn tay lại không chụp được bất kỳ thứ gì. Hạ Thiên đã ra tay nhanh hơn, hắn tước súng của đối phương.



- Ngu quá, đã như vậy mà vẫn còn muốn giết tôi.



Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh thường nhìn Hạ Thiên:



- Nếu không phải vợ sẽ múa thoát y, tôi sẽ không bắt ông cầu xin.



Hạ Thiên tiện tay ném khẩu súng ra xa, nga sau đó hắn xé gói thuốc phiện rồi đi đến bên cạnh giếng nước. Sau đó hắn hét lên với Đinh Tùng:



- Này lão già ngốc, cho ông một cơ hội cuối cùng, ông nhanh chóng cầu xin đi, nếu không thuốc sẽ rơi xuống giếng