Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 286 : Ăn hết bowling

Ngày đăng: 04:43 20/04/20




- À, trò này cũng không tệ, tôi thấy cũng khá hay.



Kiều Đông Hải chợt ngẩn ngơ, hắn đã ý thức Hạ Thiên căn bản không biết chơi bowling, nhưng cũng không sao, học chơi rất đơn giản, dù lần đầu tiên chơi bowling cũng không là gì, học rất nhanh thôi.



- Vậy thì được, chúng ta đi.



Hạ Thiên nghe nói khá vui thì đồng ý đi chơi. Hắn xuống núi chỉ có hai mục đích, thứ nhất là rong chơi, thứ hai là tìm vài người vợ cùng vui với thần tiên tỷ tỷ. Bây giờ có thể được chơi, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua.



Hạ Thiên cứ như vậy mà vứt bỏ một nhà đầy người đẹp để theo Kiều Đông Hải đến khu bowling. Nghe nói thành phố Giang Hải không thiếu những tụ điểm chơi bowling, mà Kiều Đông Hải đến một khu vui chơi tốt nhất, là câu lạc bộ bowling Cầu Vương.



Tô Tiểu Xán thật ra cũng thường xuyên hẹn người đi chơi bowling, mỗi lần đều là một vị trí cố định. Vì vậy lúc này Kiều Đông Hải đưa Hạ Thiên đến lầu ba của câu lạc bộ, Tô Tiểu Xán đang thử tay nghề.



- Tiểu Xán, cậu giảm béo quả nhiên có hiệu quả thấy rõ.



Kiều Đông Hải mới vài ngày không gặp Tô Tiểu Xán nhưng bây giờ không khỏi ngẩn ngơ, mới vài ngày mà đối phương đã giảm đi ít nhất vài chục ký.



- Đúng vậy, đây đều là công lao của Hạ Thiên.



Tô Tiểu Xán tiến lên nghênh đón, trên mặt tràn đầy nụ cười:



- Bây giờ tôi chỉ còn ba trăm bốn mươi cân.



Một đôi nam nữ đang chơi bóng bên cạnh nghe thấy như vậy thì không khỏi nhìn Tô Tiểu Xán, ánh mắt có chút cổ quái. Điều này cũng khó thể trách được, dù là ai mà nghe đến ba trăm bốn mươi cân thì cũng cảm thấy cực kỳ quái dị. Tất nhiên bọn họ không biết ngày thường Tô Tiểu Xán những ba trăm chín mươi cân, nếu không sẽ càng ngạc nhiên hơn.



- Này, đại sắc lang, anh cũng đến đây sao?



Một giọng nói trong trẻo truyền đến, bên trong lời nói có chút bất mãn.



Hạ Thiên quay đầu thì nhìn thấy một tiểu mỹ nữ mặt trang phục thể thao, đây là một người hắn quen biết sớm nhất khi mới xuống núi, là Tô Bối Bối.



- Anh muốn đến thì đến.



Hạ Thiên thuận miệng nói, sau đó hắn hỏi lại một câu:



- Sao em cũng đến đây?



Thật ra không chỉ có Tô Bối Bối, bên cạnh nàng còn có Tô Tuấn Phong.



Lúc này Tô Tiểu Xán đã đón lời:



- Tôi cùng Tô Tuấn Phong đến chơi bowling, Bối Bối cảm thấy ở nhà quá nhàm chán, vì vậy cũng theo đến đây.



- Thôi được rồi, đừng hàn huyên nữa, cùng nhau chơi thôi.



Kiều Đông Hải ở bên cạnh kêu gọi.



- Này, đại sắc lang, anh biết chơi bowling sao?



Tô Bối Bối cũng không buông tha cho Hạ Thiên, nàng hỏi ngay.



- Không biết.



Hạ Thiên trả lời rất dứt khoát.



- Không biết chơi thì đến đây làm gì?



Tô Bối Bối nói với vẻ mặt khinh bỉ.



Hạ Thiên cũng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tô Bối Bối:



- Anh không biết tất nhiên phải học, sao em ngốc vậy?



- Anh mới ngốc.



Tô Bối Bối thở phì phò rồi trừng mắt nhìn Hạ Thiên:



- Khốn kiếp, sắc lang, lưu manh... .... Nguồn truyện: Truyện FULL



- Này, sao em lại nói anh là sắc lang? Anh có sàm sỡ em đâu?



Hạ Thiên có chút bất mãn:



- Nếu để người khác nghi ngờ anh sàm sỡ với em, như vậy người ta sẽ hoài nghi ánh mắt của anh.
Tô Bối Bối quệt mồm:



- Đợi đến khi anh ta ăn hết bowling, em sẽ cứu chị họ ra.



Hạ Thiên nhìn dáng người nhỏ nhắn của Tô Bối Bối, hắn không cho là đúng, sao nàng có thể nuốt quả bowling được?



- Này, đại sắc lang, bắt đầu nhanh tay nhanh chân lên, tôi đã không thể chờ được tình cảnh anh ăn bowling.



Tô Bối Bối gào lên với Hạ Thiên.



Hạ Thiên tùy tiện nắm lấy một trái bowling, sau đó hắn đi vào, tùy tiện quăng tay.



- Nhìn tư thế là biết dân nghiệp dư...Á... ....



Tô Bối Bối đang chế nhạo thì trợn trừng mắt, tư thế của Hạ Thiên rất nghiệp dư nhưng lại ném đổ tất cả.



- Hừ, mèo mù gặp cá rán, tiếp tục đi.



Tô Bối Bối không phục.



Hạ Thiên tiếp tục, lần thứ hai tư thế có vẻ nghiệp dư hơn cả lần trước, nhưng kết quả vẫn như cũ.



- Hên, chỉ là hên mà thôi.



Tô Bối Bối có chút ngây ngốc.



Sau hai lần ném đổ tất cả thì Kiều Đông Hải ở bên cạnh cũng ngây người, Hạ Thiên thật sự không biết chơi bowling sao?



- Hạ Thiên, trước kia chưa từng đánh bowling thật sao?



Tô Tiểu Xán không nhịn được phải hỏi.



- Nhìn tư thế thì thấy rất giống.



Tô Tuấn Phong đón lời.



Tô Bối Bối ở bên kia chống đỡ:



- Đại sắc lang này chỉ may mắn mà thôi, nếu không may mắn thì sao lừa được chị họ?



Nhưng bốn lần tiếp theo Hạ Thiên đều đánh đổ tất cả, gương mặt nhỏ nhắn có Tô Bối Bối bắt đầu trắng bệch.



- Đại sắc lang, anh lừa gạt.



Khi Hạ Thiên cầm lấy bowling chuẩn bị ném ra lần thứ chín thì thì Tô Bối Bối đã hét lên:



- Trước kia anh chắc chắn đã từng chơi bowling, anh lừa tôi là chưa chơi bao giờ.



Hạ Thiên không quan tâm đến Tô Bối Bối, hắn ném bóng ra làm đổ tất cả rồi nói:



- Trưa nay em không cần ăn cơm, ăn bowling là no rồi.



- Á... ....



Tô Bối Bối thấy Hạ Thiên lại cầm lấy bowling mà không khỏi hô lên một tiếng kinh hoàng, gương mặt trắng bệch, chỉ còn một lần cuối cùng, nàng sẽ ăn bowling sao?



- Chờ chút.



Tô Bối Bối đột nhiên hô lớn.



- Chờ cái gì?



Hạ Thiên có chút bất mãn.



- Này, có thể đổi điều kiện được không? Không ăn bowling nhé? Ăn bánh bao hay gì đó cũng được.



Tô Bối Bối cố gắng nở nụ cười nịnh nọt Hạ Thiên, nhưng nàng giả vờ cực kỳ khó coi.



- Không được, phải ăn bowling.



Hạ Thiên lập tức từ chối, sau đó hắn ném bowling. Tô Bối Bối trừng mắt nhìn, khi trái bowling chạy trên đường băng thì nàng không ngừng cầu nguyện, thượng đế à, đừng đổ tất cả