Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 302 : Co dãn rất tốt

Ngày đăng: 04:43 20/04/20




- Cậu ấy đưa đến phiền phức gì?



Lãnh Băng Băng vội vàng hỏi, tuy Hạ Thiên thường hay đưa đến phiền toái nhưng trực giác nói cho nàng biết sự việc lần này là không nhỏ, nếu không thì chẳng thể nào ép cục trưởng công an tỉnh phải tự mình ra tay.



Hào Đồ trầm ngâm một chút rồi nói:



- Nửa giờ trước con trai của bí thư tỉnh ủy là Lâm Tử Hào được người nào đó đưa về nhà, hình như cậu ta bị kích thích rất mạnh, thần trí mơ hồ không thể thanh tỉnh. Nhưng dù người ta hỏi gì hay nói gì, từ đầu đến cuối hắn chỉ nói một câu.



Hào Đồ nói đến đây thì ngừng lại một chút, Lãnh Băng Băng lại truy vấn:



- Anh ta nói gì?



- Cậu ta chỉ nói, Hạ Thiên muốn giết tôi, Hạ Thiên muốn giết tôi... ....



Giọng nói của Hào Đồ có chút trầm thấp:



- Bí thư Lâm tự mình điện thoại cho tôi, yêu cầu tôi điều tra rõ vụ này... ....



Lãnh Băng Băng cảm thấy có chút không ổn, nàng vội hỏi:



- Cục trưởng Hào, anh cảm thấy chuyện này có liên quan đến Hạ Thiên sao?



- Căn cứ vào điều tra sơ bộ thì Lâm Tử Hào và Diệp Mộng Vân đến tòa nhà Hải Giang, Diệp Mộng Vân nói sau khi khi rời khỏi Hải Giang thì Lâm Tử Hào muốn đi vệ sinh, cuối cùng không thấy tăm hơi. Trước đó Lâm Tử Hào lại có xung đột với Hạ Thiên trong phòng làm việc của Diệp Mộng Oánh, vì vậy Hạ Thiên có thể bị hiềm nghi.



Hào Đồ nói thẳng với Lãnh Băng Băng, lão không có ý đồ che giấu.



Lãnh Băng Băng khẽ thở phào:



- Cục trưởng Hào, dựa theo những gì anh nói, có phải bây giờ chưa có chứng cứ để chứng minh sự việc có liên quan đến Hạ Thiên?



- Ngoài lời nói của Lâm Tử Hào thì hình như không còn chứng cứ trực tiếp nào khác.



Hào Đồ trả lời:



- Tiểu Lãnh à, khi còn ở huyện Lâm Giang thì Hạ Thiên có ơn cứu mạng với chúng ta, vì vậy tôi cũng không hy vọng chuyện này có liên quan đến cậu ấy. Nhưng bí thư Lâm tự mình điện thoại ép tôi lập án và bắt người, tôi cũng gặp phải áp lực rất lớn. Bây giờ tôi còn chưa chính thức lập án, chỉ muốn biết tình huống cụ thể, để xem có tình tiết gì không, nếu không cần lập án thì quá tốt.



- Cục trưởng Hào, đầu óc của Lâm Tử Hào có vấn đề, lời của anh ta cũng không được xem là chứng cứ, dù anh lập án chắc chắn cũng không tìm được gì.




Hạ Thiên dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn cặp mông của Lãnh Băng Băng, mông của cảnh sát tỷ tỷ co dãn quá tốt nhưng mới cảm thụ được trong khoảnh khắc, vừa mới sờ vào đã bị đẩy ra.



Nhưng chuyện này cũng không có vấn đề, sau này còn nhiều cơ hội sờ mó, ngày nào đó hắn sẽ được sờ bóp đầy đủ tất cả bộ vị trên cơ thể cảnh sát tỷ tỷ. Bây giờ cảnh sát tỷ tỷ đã cho hắn hôn và bóp mông, nếu tiến thêm bước nữa thì "thơm" rồi.



Hạ Thiên nghĩ vậy mà cảm thấy rất vui sướng, hắn nở nụ cười sáng lạn với Lãnh Băng Băng:



- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, lần sau tôi sẽ đến tìm chị.



Lúc rời đi Hạ Thiên còn có thêm một ý nghĩ, lần sau phải sờ bóp lâu thêm một chút.



Khi thấy Hạ Thiên ra ngoài thì Lãnh Băng Băng đóng ngay cửa phòng lại, sau đó nàng thở phào một hơi. Nếu cứ tiếp tục để hắn ở lại thì sợ rằng nàng sẽ không biết còn đồng ý yêu cầu quá phận gì của đối phương.



... ....



Hạ Thiên vừa thành công chiếm lĩnh "cứ điểm" quan trọng của cảnh sát tỷ tỷ, tất nhiên tâm tình của hắn tương đối tốt. Lúc này hắn sung sướng quay về biệt thự Kiều Tiểu Kiều, ngay sau đó lại buồn bực. Nguyên nhân rất đơn giản, hắn phát hiện trong phòng có một đống người đẹp đang ăn Kiều quả.



Rõ ràng đây là Tiểu Kiều tự mình chia xẻ, Liễu Mộng ăn rất vui vẻ, Mộc Hàm cũng ăn say sưa, Liễu Vân Mạn cũng không biết xuất hiện ở đây từ khi nào.



- Tiểu Mạn, cháu thấy cô cô tốt không, có món ăn ngon thì gọi cháu tới, sau này nếu cháu có chuyện gì hay thì phải gọi cô cô nhé?



Liễu Mộng vừa ăn vừa nói với Liễu Vân Mạn, thì ra nàng là người gọi Liễu Vân Mạn đến đây.



Tất nhiên Hạ Thiên khó hiểu không phải vì các nàng ăn trái câu, đây là vợ hắn, đồ đạc của hắn chính là mua cho các bà vợ ăn. Vấn đề là ngoài cácb bà vợ thì còn có Kiều Phượng Nhi, Kiều Hoàng Nhi và Triệu Thanh Thanh, các nàng không phải vợ hắn, dựa vào tư cách gì ăn sạch trái cây hắn mua?



Hạ Thiên đang muốn nói gì đó thì Triệu Thanh Thanh đã thấy hắn, nàng nói:



- Này, sư phụ, anh về rồi sao? Mau đến ăn đi, đồ tốt đấy, rất ngon, tôi ăn mười mấy quả rồi.



- Này, đây là anh mua cho vợ ăn, em không được ăn.



Hạ Thiên tức giận nói, nha đầu này ăn mười mấy trái, sao không no chết?



Triệu Thanh Thanh cười hì hì với Hạ Thiên:



- Sư phụ, tôi không ngại làm vợ bé của anh.