Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 314 : Giết người và bị giết
Ngày đăng: 04:43 20/04/20
Ánh ngân quang lóe lên, một cây gậy kim loại màu trắng đột nhiên xuất hiện ngăn cản người phụ nữ trưởng thành, đúng lúc đó có một âm thanh vang lên:
- Cô đang làm gì?
Người ra tay chính là người đàn ông gầy gò lái xe, hắ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn người phụ nữ trưởng thành, trong ánh mắt có vẻ rất khó tin.
Người phụ nữ trưởng thành vẫn điềm nhiên không thu tay, nàng đứng thẳng người nhìn người đàn ông gầy gò, vẻ mặt rất bình tĩnh:
- Tôi xem xét tình huống của bọn họ.
- Vậy sao cô lại rút đao?
Người đàn ông gầy gò vẫn dùng ánh mắt cảnh giác nhìn người phụ nữ trưởng thành.
Vẻ mặt người phụ nữ trưởng thành có chút kinh ngạc:
- Dao sao? Anh nhìn lầm rồi.
Người phụ nữ trưởng thành nói xong còn đưa bàn tay đến trước mặt người đàn ông gầy gò, nàng nói:
- Có đao đâu?
Người đàn ông gầy gò cảm thấy có chút nghi hoặc, chẳng lẽ hắn nhìn lầm?
- Như vậy bọn họ thế nào? Không sao đấy chứ?
Người đàn ông gầy gò vẫn nhìn vào người phụ nữ trưởng thành, dù hắn có chút hoài nghi nhưng vẫn không quá đặt nặng ở trong lòng. Dù sao người phụ nữ này cũng là đồng bạn của hắn, hơn nữa còn là người thay thế Mị Nhi để đến giám sát Hạ Thiên. Nếu nói theo lý thì sẽ không làm ra chuyện bất lợi gì với Hạ Thiên.
- Hình như hôn mê chưa tỉnh, còn chưa kịp nhìn kỹ, nếu không anh xem thế nào.
Người phụ nữ trưởng thành nói.
Người đàn ông gầy gò gật đầu, trước đó hắn nghi ngờ người phụ nữ này, bây giờ hắn quyết định tự mình ra tay. Hắn nhìn xuống và thấy cặp nam nữ chính là Hạ Thiên và Mộc Hàm, vừa rồi vụ nổ xảy ra mà bọn họ không hao tổn một sợi tóc, ngay cả quần áo cũng không bị ảnh hưởng, đây có thể là kỳ tích.
Người đàn ông gầy gò đi đến trước mặt hai người nam nữ, hắn ngồi xổm xuống. Khi hắn còn đang định xem xét kỹ lưỡng thì trong lòng chợt báo động, hắn cảm nhận được một luồng sát khí từ phía sau vọt đến.
Người đàn ông gầy gò không kịp quay đầu, hắn chỉ biết lách người về bên trái để tránh đòn tập kích từ phía sau.
Một lưỡi đao lạnh như băng đâm vào trong thân thể người đàn ông, cơn đau đớn dữ dội cũng truyền đến, hắn cảm thấy sinh lực của mình dần bị hút đi, lực sinh mệnh cũng nhanh chóng biến mất. Hắn cố gắng chống đỡ để mình không ngã xuống, hắn xoay người rất khó khăn rồi nhìn người phụ nữ trưởng thành:
- Cô...Cô muốn giết bọn họ... ....
- Hầu Tiểu Thất, anh vốn nên xem như chưa phát hiện có chuyện gì xảy ra.
Người phụ nữ trưởng thành dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông được gọi là Hầu Tiểu Thất:
- Tôi cũng không muốn giết anh, là anh ép tôi.
- Sao lại làm như vậy?
- Sư phụ, anh đừng như vậy, em là vợ bé tương lai của anh, anh không chơi em, em chơi ai?
Triệu Thanh Thanh vội vàng nói:
- Sư phụ, em cũng không lăng nhăng giống anh, em rất chuyên chú cho một người.
Hạ Thiên nhìn Mộc Hàm còn đang hôn mê mà quyết định mặc kệ Triệu Thanh Thanh nói gì thì nói, hắn ôm Mộc Hàm vào phòng ngủ rồi nhanh chóng đóng cửa.
- Cái gì vậy, người ta tình nguyện cho chơi tự ngược mà còn không quan tâm, đúng là không có thiên lý, đúng là kỳ thị.
Triệu Thanh Thanh lầm bầm, bộ dạng rất bất mãn.
- Thanh Thanh, em ăn no chưa?
Giọng nói của Liễu Mộng lại vang lên.
Triệu Thanh Thanh lại hoảng sợ, nàng vội vàng nói:
- Chị Mộng, chờ chút, em chưa ăn gì cả.
Triệu Thanh Thanh vốn còn muốn kháng nghị sự kỳ thị của Hạ Thiên, nhưng nàng cũng không dám ở lâu mà vội vàng chạy xuống. Sau đó nàng xuống tủ lạnh tìm đồ ăn, luyện võ với chị Mộng quá tiêu hao thể lực, nàng phải ăn nhiều mới được.
... ....
Mộc Hàm mở to mắt và nhìn thấy gian phòng quen thuộc, nàng có chút sững sờ, một lúc lâu sau nàng mới nói:
- Chồng, chúng ta đều chết rồi sao?
- Đét!
Hạ Thiên vỗ một cái lên cặp mông mượt mà của Mộc Hàm, sau đó hắn dùng giọng bất mãn nói:
- Chúng ta vẫn còn sống tốt.
Cảm giác đau đớn nóng bỏng từ dưới mông truyền lên làm Mộc Hàm tỉnh táo trở lại, nàng biết mình không chết, nhưng nàng nghĩ mãi mà không rõ vì sao mình còn sống, nàng nhớ khi vụ nổ xảy ra thì mình còn ở trong xe, nàng biết mình chỉ có thể chết mà thôi.
- Chồng, nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra được không? Sao chúng ta chưa chết?
Mộc Hàm vẫn không nhịn được phải hỏi.
- Vì không có người giết được tôi, cũng không có người giết được vợ tôi, vì vậy chúng ta không chết.
Hạ Thiên trả lời, điều này làm cho Mộc Hàm không biết phải nói gì, câu trả lời có như không.
Mộc Hàm cũng không tiếp tục truy vấn, chuyện lần này làm nàng cảm thấy rất đáng sợ, hơn nữa cũng có sự chủ quan của nàng. Có lẽ vì có Hạ Thiên ở bên cạnh mà nàng cảm thấy rất an toàn, vì vậy mà mất đi tính cảnh giác ngày xưa. Phải biết rằng đậu xe qua đêm sẽ có cơ hội cho nhiều kẻ nhúng ta vào, vì vậy trước khi lên xe nàng phải kiểm tra, hưng lúc đó nàng lại bỏ qua, vì vậy mà thiếu chút nữa hại mình và hại cả Hạ Thiên.
Bây giờ Mộc Hàm không hiểu, rốt cuộc vụ nổ nhắm vào nàng hay Hạ Thiên?