Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 316 : Dùng hoa đánh chết mày

Ngày đăng: 04:43 20/04/20




Kiều Tiểu Kiều không để ý đến tên nam sinh, nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên, nàng biết rõ Hạ Thiên sẽ xử lý phiền toái này.



Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi đã tiến về phía trước một bước, cả hai chuẩn bị đánh tên nam sinh văng ra. Nhưng khi các nàng còn chưa kịp làm gì thì Hạ Thiên đã ra tay.



Hạ Thiên khẽ vươn tay, mọi người cũng không biết hắn có động tác gì, nhưng ai cũng thấy bó hoa hồng trong tay tên nam sinh đột nhiên chuyển lên tay Hạ Thiên.



Sau đó Hạ Thiên đưa bó hoa cho Kiều Tiểu Kiều, hắn cười hì hì nói:



- Vợ, tặng em.



Kiều Tiểu Kiều cười thản nhiên, nàng nhận hoa, sau đó nhanh chóng hôn lên mặt Hạ Thiên, nàng nũng nịu nói:



- Cám ơn chồng.



Hạ Thiên thuận tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Kiều Tiểu Kiều:



- Vợ, chúng ta đi thôi.



- Ừ.



Kiều Tiểu Kiều nũng nịu lên tiếng, sa đó hai người đi lên, cũng không ai đếm xỉa đến tên nam sinh kia.



Đám nam nữ sinh đứng bên ngoài xem náo nhiệt chợt sững sờ, bạn trai của Kiều Tiểu Kiều quá hùng mạnh, trực tiếp lấy hoa của người khác làm của mình. Mà Kiều Tiểu Kiều cũng quá khủng bố, nàng rõ ràng nhận hoa mà không quan tâm, còn tặng cho bạn trai một cái hôn.



Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi cũng sững sờ, mặt trời mọc phía tây sao? Dựa theo tác phong của sắc lang này, không phải sẽ đánh người sao?



Tên nam sinh tặng hoa thì cực kỳ buồn bực, hắn bỏ vài trăm đồng mua hoa, bây giờ lại đưa cho người khác tặng mối của mình sao?



Khi thấy Kiều Tiểu Kiều và tên khốn kia ôm hôn thân mật, tên tặng hoa cuối cùng cũng không nhịn được phải hét lên:



- Này, các người dừng lại.



- Này, chú nói gì?



Hạ Thiên dừng lại nhìn tên nam sinh:



- Chú là người giao hoa, tranh thủ đi về làm việc đi.



- Anh...Anh nói gì?



Tên nam sinh cao lớn chợt ngây người, hắn không hiểu lời nói của Hạ Thiên.


Hoa Hàng mở miệng:



- Dù sao các em cũng đã đến năm cuối, cũng đừng quan tâm đến những vấn đề này.



- Nói là nói như vậy, nhưng năm nào ra trường cũng rất mất mặt.



Thôi Yến nhìn Hoa Hàng, ánh mắt nàng sáng lên:



- Này, Hoa Hàng, không bằng anh đến giúp bọn em?



- Điều này cũng không tốt, anh là dân khoa thể thao, nếu sang giúp bọn em, đây không phải ức hiếp người khác sao?



Hoa Hàng ra vẻ rất mạnh mẽ.



- Dù sao các khoa khác cũng tìm ngoại viện, nghe nói có một khoa còn mời về hai "Ngoại binh".



Thôi Yến có chút buồn bực:



- Hoa Hàng, đây là trận đấu cuối cùng trong vai trò chủ tịch hội sinh viên của em, anh giúp em một lần. Đúng rồi, không phải em từng nghe anh nói trong lớp anh có một vận động viên chuyên nghiệp à? Không bằng anh kéo anh ấy sang làm ngoại binh cho em cũng được.



- Thôi Yến, em nói đùa à? Người ta là cầu thủ chuyên nghiệp, lương mỗi năm vài trăm ngàn đến cả triệu, sao anh có thể đưa người ta đến đây làm ngoại binh cho em?



Hoa Hàng lắc đầu:



- Nhưng không sao, tuy anh không phải cầu thủ chuyên nghiệp nhưng đánh bại toàn bộ các khoa của trường em cũng không phải là vấn đề.



- Này, ai khoác lác vậy?



Phòng bên cạnh có người gõ mạnh vào tường, vài giây sau có vài tên nam sinh thân hình cao lớn đi sang phòng bên này, đi đầu là một tên nam sinh cao hơn mét chín, hắn quét mắt nhìn mọi người rồi dùng giọng lạnh lùng nói:



- Vừa rồi là ai nói chỉ cần một mình cũng đủ đánh bại tất cả đội bóng rổ đại học Giang Hải?



Hoa Hàng chợt ngẩn ngơ, hắn dám khoe khoang trước mặt người đẹp, bây giờ lại bị thành viên đội bóng rổ Giang Hải nghe thấy. Khi thấy đối phương đông người và bộ dạng hùng hổ, Hoa Hàng không khỏi cảm thấy sợ hãi. Nhưng hắn đang ở trước mặt bạn gái, còn ở trước mặt người đẹp tuyệt sắc là Kiều Tiểu Kiều, hắn cũng không muốn yếu thế, vì vậy đành kiên trì nói:



- Là tôi nói, thế nào.



- Tốt, có dũng khí, vậy thì anh xuất hiện đi, đấu một trận với tôi.



Tên cầm đầu đội bóng đại học Giang Hải dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoa Hàng, bộ dạng hận không thể trực tiếp ném hắn ra khỏi phòng.