Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 329 : Anh thật sự có bệnh

Ngày đăng: 04:43 20/04/20




- Không phải anh ta có vài chục tỷ sao?



Hạ Thiên chỉ vào Tiền Đa Đa:



- Chỉ cần anh ta chia cho tôi một nửa, như vậy tôi sẽ phát tài.



Mọi người không biết nói gì hơn, người này dựa vào điều gì để người ta phải chia cho một nửa?



- Tại sao anh ta phải chia cho cậu một nửa?



Người hỏi vẫn là Tôn Hinh Hinh.



- Vì anh ta có bệnh.



Hạ Thiên trả lời.



Tôn Hinh Hinh thật sự cảm thấy hết chỗ nói, nếu thật sự Tiền Đa Đa chia cho Hạ Thiên một nửa tài sản, như vậy thì Tiền Đa Đa chắc chắn sẽ có bệnh, là bệnh điên.



Chu Cầm không khỏi nhìn Tiền Đa Đa, nàng có chút bội phục, người này đúng là công phu ẩn nhẫn rất tốt, bị người ta mắng bị bệnh mà vẫn không tức giận, vẫn cười tủm tỉm.



Tiền Đa Đa quả thật không tức giận, nhưng người đàn ông bên cạnh lại dùng ánh mắt bực bội liếc Hạ Thiên, nhưng hắn chỉ liếc mắt mà thôi, cũng không nói gì.



- Hạ Thiên, Tiền tiên sinh thật sự có bệnh sao?



Diệp Mộng Oánh mở miệng hỏi.



- Đúng vậy.



Hạ Thiên khẽ gật đầu:



- Anh ta thật sự có bệnh, sợ rằng sắp chết tới nơi.



Hạ Thiên quay đầu nhìn Tiền Đa Đa rồi nói thêm:



- Này, tôi không dọa anh, anh thật sự bị bệnh, ngoài tôi ra thì không có ai chữa được cho anh. Nếu anh không muốn chết thì chia cho tôi một nửa tài sản, tôi sẽ chữa bệnh cho anh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



Tiền Đa Đa vốn đang cười tủm tỉm nhưng nghe thấy như vậy thì vẻ mặt không khỏi biến đổi, nhưng ánh mắt của hắn nhanh chóng trở lại như bình thường, hắn chỉ cười với Hạ Thiên:



- Hạ Thiên, tôi biết rõ y thuật của cậu rất cao, nhưng đã lâu rồi tôi chưa kiểm tra thân thể, bác sĩ nói tôi đang rất tốt. Bây giờ tôi hai mươi tám tuổi, nếu không có vấn đề gì thì sẽ sống đến tám mươi hai tuổi.



- Không tin thì thôi.



Hạ Thiên có chút mất hứng:



- Dù sao người phải chết là anh chứ không phải là tôi, cũng lắm thì tôi không có được vài chục tỷ.



Tiền Đa Đa vẫn không tức giận, hắn vẫn cười:


- Tôi chỉ nói tạm thời anh ta chưa có bệnh, mấy ngày nữa sẽ phát bệnh.



Hạ Thiên giải thích.



Chu Cầm thầm nghĩ, chẳng lẽ Hạ thần y này thần kỳ vậy sao? Người ta còn chưa có bệnh, còn biết người ta vài ngày sau có bệnh, hắn không động tay vào đối phương đấy chứ?



Không riêng Chu Cầm nghi ngờ, ngay cả Tôn Hinh Hinh cũng có chút hoài nghi, nàng cũng trực tiếp hỏi:



- Hạ Thiên, chẳng lẽ cậu động tay động chân vào Tiền Đa Đa?



- Không.



Hạ Thiên lắc đầu, hắn dùng ánh mắt vô tội nhìn Tôn Hinh Hinh:



- Chị Hinh, tôi việc gì phải làm những chuyện nhàm chán như vậy?



Tôn Hinh Hinh không khỏi thầm nghĩ:



"Tiểu sắc lang này không phải thích làm những chuyện nhàm chán vậy sao?"



- Hạ Thiên, Hinh Hinh, chúng ta đừng bàn đến vấn đề này nữa, tiếp tục dùng cơm thôi.



Diệp Mộng Oánh mở miệng nói.



- Mỹ nữ tỷ tỷ nói không sai, ăn cơm quan trọng hơn.



Hạ Thiên mở lớn mắt, sau đó hắn gắp một miếng cá cho Tôn Hinh Hinh:



- Chị Hinh, ăn thêm một chút, bổ sung thể lực.



Gương mặt Tôn Hinh Hinh đỏ bừng lên, trong lòng có chút không yên, tiểu sắc lang muốn nàng bổ sung thể lực, như vậy đến chiều còn có hoạt động nữa sao?



Tôn Hinh Hinh rõ ràng lo lắng có chút dư thừa, sau khi ăn cơm xong thì Hạ Thiên quay về công ty Lam Thiên, sau đó cả buổi chiều ngồi đánh bài. Hơn nữa vận may của hắn là khá tốt, đột phá khỏi con số một tỷ đậu.



Khổng Mính ở bên cạnh thầm cảm khái, đúng là đáng thương, một trò như chơi bài cũng chơi cả buổi chiều.



Nhưng Khổng Mính cũng không chỉ chú ý ông chủ chơi bài, vì vậy cả buổi chiều các nhân viên công tác rất chân thành, ai cũng sợ lười biếng bị Hạ Thiên thấy được.



- Hạ Thiên, tan tầm rồi, chúng ta về nhà thôi.



Mãi đến khi Tôn Hinh Hinh đi ra thúc dục thì Hạ Thiên mới từ trong sung sướng phục hồi lại.



Hạ Thiên tắt máy tính rồi đứng dậy theo Tôn Hinh Hinh đi ra công ty, nhưng hắn mới đi vài bước đã có tiếng hét vang lên.