Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 37 : Mưu đồ của Diệp Thiếu Hùng

Ngày đăng: 04:38 20/04/20




- Chị Vân Mạn, tôi đã châm cứu cho chị được hơn nửa giờ.



Hạ Thiên nói với vẻ mặt đau khổ, nửa giờ qua hắn mệt khủng khiếp, bây giờ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại.



- Nửa giờ sao?



Lần này Liễu Vân Mạn đã tin vào lời nói của Hạ Thiên, vì chỉ như vậy mới có thể giải thích vì sao bây giờ đã hơn ba giờ, nhưng nàng lại cảm thấy chỉ loáng cái là xong. Có lẽ vì y thuật của Liễu Vân Mạn rất cao, vì vậy căn bản không cảm giác được thời gian trôi qua sao?



- Hạ Thiên, cám ơn cậu.



Liễu Vân Mạn cuối cùng cũng nhớ ra mình căn bản chưa cảm ơn đối phương, nàng lắc đầu cố gắng làm cho mình được tỉnh táo. Khoảng thời gian vừa rồi nàng giống như một người sống trong mộng.



- Chúng ta đi thôi.



Liễu Vân Mạn khựng lại một lúc rồi nói ra một câu, sau đó đi ra phòng ngủ.



Nửa giờ sau Hạ Thiên quay lại cửa hàng hoa, Tôn Hinh Hinh cũng đã quay về, ngược lại bên trong không có Vương Kiệt.



- Này, Hạ Thiên, anh còn lòng dạ quay về nữa sao?



Phương Hiểu Như thấy Hạ Thiên thì bắt đầu phàn nàn:



- Tên mập đã đi tặng hoa thay cho anh, anh nhớ phải chia lương cho anh ấy đấy nhé.



- Lại có người tặng hoa sao?



Hạ Thiên có chút kỳ quái, hôm nay là ngày gì, sao buôn bán tốt như vậy?



Phương Hiểu Như trợn mắt nói:



- Chẳng lẽ em còn lừa anh sao? Hạ Thiên, sao anh tìm được một tiểu đệ tốt như tên mập vậy? Em định gọi anh về, nhưng anh ta sợ quấy rầy anh đang tán gái, vì vậy thay anh đi tặng hoa rồi.



- Tên mập tốt như vậy sao?



Hạ Thiên không cho là đúng.



- Người ta ít nhất cũng có lòng tốt với anh, bộ dạng của anh thì hình như có chị Hinh mà vẫn còn muốn tán Liễu Vân Mạn kia thì phải.



Phương Hiểu Như ra vẻ như rất bất bình.



- Người ta tốt như vậy, sao em đăng ký làm bạn gái?



Tôn Hinh Hinh tức giận nói một câu.



Phương Hiểu Như rất uất ức:



- Chị Hinh, em đang giúp chị nói chuyện, Hạ Thiên rõ ràng đã lừa gạt và chiếm được chị, ngay bây giờ đã có ý với người khác, chị không thấy anh ta quá phận sao?



- Được rồi, đừng nói nhảm, đến đây cầm lấy lẵng hoa này.



Tôn Hinh Hinh rõ ràng không muốn nói chuyện, nàng trực tiếp di chuyển chủ đề.



Phương Hiểu Như lầm bầm một câu, cuối cùng cũng không nói thêm điều gì, trong lòng lại cảm thấy bất công cho Tôn Hinh Hinh. Hạ Thiên không tính là đẹp trai, không có tiền lại hay khoác lác, còn rất lăng nhăng, ngoài giỏi đánh nhau thì chẳng biết cóc khô gì.



Hạ Thiên không biết Phương Hiểu Như suy nghĩ những thứ gì, hắn ngồi trên mặt ghế mà khẽ nhắm mắt xem như dưỡng thần. Ngịch Thiên Bát Châm tiêu hao rất nhiều nội lực, tuy tốc độ khôi phục của hắn là rất nhanh nhưng bây giờ vẫn cảm thấy rất uể oải.




Diệp Thiếu Hùng chậm rãi nói, cuối cùng lại bổ sung thêm một câu:



- Là nhân tài độc nhất vô nhị.



- Đội trưởng, anh muốn mời chào hắn sao?



Tiểu Mạc cuối cùng cũng hiểu ra.



- Nếu không cậu nghĩ rằng tôi và cậu sẽ học theo Lôi Phong sao?



Diệp Thiếu Hùng có chút không vui.



Tiểu Mạc nở nụ cười ngượng ngùng, hắn không nói gì nữa, chỉ chuyên tâm lái xe.



Bệnh viện Phụ Nhất, Liễu Vân Mạn nhìn chăm chăm vào kết quả kiểm tra, sau khi xác nhận mình không nhìn lầm thì cũng không thể áp chế được cảm giác vui sướng, khoảnh khắc sau đã chạy khỏi bệnh viện.



Vài phút sau Liễu Vân Mạn đã xuất hiện ở cửa hàng hoa Hinh Hinh, đúng lúc này lại đụng mặt Hạ Thiên vừa mới đi nói chuyện với Hạ Thiên quay về.



- Hạ Thiên, nhanh lên, theo tôi.



Liễu Vân Mạn nhào đến bên cạnh chụp lấy tay Hạ Thiên rồi dùng giọng nôn nóng nói.



- Chị Vân Mạn, đi đâu?



Hạ Thiên có chút mê hoặc.



- Chữa bệnh cho em của tôi, còn có em trai, cô cô... ....



Liễu Vân Mạn nói một hơi bảy tám người.



- Chị Vân Mạn, hôm nay không được rồi.



Hạ Thiên có chút ngượng ngùng:



- Ngịch Thiên Bát Châm rất tiêu hao thể lực, sau khi thi châm một lần thì phải qua hai mươi bốn tiếng sau mới hoàn toàn khôi phục lại được, mà trước khi chưa khôi phục tôi cũng không dám thi châm.



- Theo lời cậu thì phải đợi ngày mai mới tiếp tục thi châm được sao?



Liễu Vân Mạn có chút thất vọng, nàng nghĩ đến bộ dạng thi châm mệt mỏi của Hạ Thiên thì cũng tin đối phương không nói dối.



- Chị Vân Mạn, nhà chị bị dính phải căn bệnh đặc biệt này, phương pháp bình thường khó thể trị dứt, chỉ có thể dùng Ngịch Thiên Bát Châm mà thôi, vì thế cứ từ từ, mỗi ngày tôi chỉ trị cho một người mà thôi.



Hạ Thiên gật đầu, tất nhiên hắn cũng hy vọng mình giải quyết cho nhanh để Liễu Vân Mạn nhanh chóng thành vợ mình, nhưng dù vậy cũng khó thể nhanh được.



- Nhưng lỡ may Cao Danh Dương... ....



Đầu óc của Liễu Vân Mạn có chút hỗn loạn:



- Hạ Thiên, hay là thế này, cậu đến ở trong nhà bà nội, chúng ta sẽ trốn ở đó, Cao Danh Dương sẽ tạm thời không tìm thấy được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



- Chị Vân Mạn, sao chị phải sợ tên Cao Danh Dương kia như vậy?



Trong lòng Hạ Thiên có chút không thoải mái, Liễu Vân Mạn sắp trở thành vợ hắn, vợ hắn nào có sợ người khác? Vợ của Hạ Thiên hắn chỉ có thể làm người ta sợ hãi, tuyệt đối không được sợ kẻ khác.