Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 390 : Bao ngôi sao

Ngày đăng: 04:44 20/04/20




Lời nói của An Khả Khả đúng là quá kinh người.



Khoảnh khắc này đám cảnh sát còn chưa bỏ đi lập tức nhìn Hạ Thiên và An Khả Khả bằng ánh mắt mập mờ, một người phụ nữ nói một người đàn ông không chịu trách nhiệm, mỗi người không ngu đều biết đó là gì.



Lúc này có người nhớ đến câu nói trước đó của Hạ Thiên, cái gì là An Khả Khả cầu xin được làm vợ của hắn. Khi đó mọi người còn không tin, nhưng bây giờ ai cũng bán tín bán nghi.



Lãnh Băng Băng thì trừng mắt tức giận nhìn Hạ Thiên, lưu manh chết tiệt này còn lăng nhăng với cả An Khả Khả. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn một người, tất nhiên không phải là Lãnh Băng Băng, mà là An Khả Khả:



- Này, đừng tưởng mình là phụ nữ thì nói sao cũng được nhé? Tôi làm gì cô, sao cô bảo tôi không chịu trách nhiệm? Vợ cảnh sát tỷ tỷ biết rõ tôi là đàn ông biết chịu trách nhiệm nhất trên đời.



- Cậu đừng nhắc đến tôi.



Lãnh Băng Băng tức giận nói, lưu manh này đúng là đáng chết.



- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, thật ra tôi không có liên quan đến An Khả Khả này, cô ấy cầu xin làm vợ tôi, tất nhiên tôi sẽ không đồng ý. Sao tôi có ánh mắt kém cỏi như vậy được?



Hạ Thiên ra vẻ rất vô tội.



- Anh...Anh đúng là tên khốn kiếp, rõ ràng chưa có được sự đồng ý của tôi, vậy mà dám tuyên bố tôi là người của anh. Bây giờ anh không thừa nhận thì cũng chẳng sao, hơn nữa còn nói ngược lại, nói tôi cầu xin làm vợ anh, anh đúng là loại khốn nạn.



An Khả Khả chính thức bị chọc giận, bộ dạng giống như sắp phát khóc, điều này làm cho người ta cảm thấy khó chịu, đúng là không biết chịu trách nhiệm.



- Tôi là đại lưu manh, không phải loại khốn nạn.



Hạ Thiên dùng ánh mắt mất hứng nhìn An Khả Khả:



- Cô đừng bịa đặt, tôi tuyên bố cô là vợ khi nào? Cô cũng đừng làm tổn hại danh dự của tôi.



- Anh... ....



An Khả Khả trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng thở phì phò nói:



- Hạ Thiên, anh là loại khốn nạn, tôi ghét anh... ....



- Cô đã ghét tôi thì tốt quá.



Hạ Thiên tỏ ra rất vui sướng:



- Nếu cô đã ghét tôi, vậy sau này sẽ không cầu xin làm vợ tôi nữa chứ?



- Anh...Anh...Anh... ....


- Được rồi, Khả Khả, đừng nghĩ nhiều như vậy. Tóm lại, bây giờ em nghe lời chị, sau này em cứ coi tin đồn như thật, dù là Hạ thần y có thừa nhận hay không cũng chẳng sao. Chị đã nghe ngóng rồi, Hạ thần y có thế lực rất lớn ở thành phố Giang Hải, sau này em chỉ cần đừng rời khỏi Giang Hải, sẽ không ai động đến em.



Trần Di an ủi An Khả Khả.



- Nhưng tên khốn kia cực kỳ đáng ghét.



An Khả Khả thở phì phò nói:



- Mỗi lần hắn ta nhìn thấy em thì giống như hận không thể tránh mặt cho nhanh, em xấu như vậy sao? Còn nói em không đẹp bằng nữ cảnh sát kia, chẳng phải nữ cảnh sát kia chỉ có bộ ngực to hơn em một chút, chân dài hơn em một chút thôi sao? Em có làn da đẹp hơn.



Trần Di đột nhiên dùng ánh mắt cổ quái nhìn An Khả Khả, một lúc lâu sau nàng nói:



- Khả Khả, em đừng nói mình thầm yêu Hạ thần y đấy nhé?



- Sao?



An Khả Khả chợt sững sờ, sau đó nàng phủ nhận ngay:



- Chị Di, chị đừng nói lung tung, sao em có thể thích tên khốn nạn kia? Em nhìn thấy hắn thì đã nổi điên lên rồi.



- Thật ra em yêu cậu ấy cũng chỉ là chuyện bình thường, trước đây cậu ta đã cứu em hai lần, lần đầu trong tay bọn cướp, lần thứ hai đã chữa trị cho gương mặt của em. Hơn nữa bây giờ gương mặt em lại ngày càng đẹp hơn... ....



Trần Di nhìn An Khả Khả, trên mặt là nụ cười chọc tức.



- Chị Di, nếu chị còn nói lung tung em sẽ giận đấy.



An Khả Khả hờn dỗi, gương mặt cũng đỏ lên.



- Được rồi, chị không nói nữa, nhưng nếu em thật sự yêu mến Hạ thần y thì phải chuẩn bị tâm lý, đối thủ cạnh tranh của em có rất nhiều và rất mạnh.



Trần Di cười hì hì nói.



- Chị Di, em thật sự nổi giận rồi.



An Khả Khả trừng mắt nhìn Trần Di.



Trần Di khẽ cười, nàng cũng không nói gì, chỉ cần nhìn bộ dạng của An Khả Khả thì rõ ràng đã có nửa phần chú ý đến Hạ Thiên.



Khoảnh khắc này Hạ Thiên cũng đã về đến khu Danh Điển, hắn đi đến trước cửa phòng của Liễu Vân Mạn, sau đó nhấn chuông.



Liễu Vân Mạn mở cửa, Hạ Thiên đi vào, sau đó hắn phát hiên có một người đàn ông trong phòng khách, mà người đàn ông này thấy mặt hắn thì lập tức quỳ xuống.