Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 404 : Cho tôi chút thời gian
Ngày đăng: 04:45 20/04/20
Lãnh Băng Băng chần chờ một chút, cuối cùng nàng khẽ hỏi:
- Sau này chúng ta ra khỏi cửa, cậu dám quang minh chính đại giới thiệu tôi là vợ không?
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, sao chị hỏi kỳ quái như vậy?
Hạ Thiên có chút khó hiểu:
- Chị là vợ tôi, tất nhiên tôi phải nói cho người khác biết chị là vợ tôi.
Lãnh Băng Băng chợt ngẩn ngơ, sau đó nghĩ lại cũng cảm thấy đúng. Người này mỗi lần đều giới thiệu nàng là vợ trước mặt người khác, trước nay chưa từng che giấu, thực tế hắn còn hận không thể cho cả thế giới biết nàng là vợ. Vì tên lưu manh này đã không ít lần hôn nàng trước mặt mọi người, như vậy giống như tuyên bố quyền sở hữu, trước nay vẫn luôn đường hoàng, không che giấu.
- Nếu...Nếu sau này chúng ta có con, cậu dám thừa nhận chúng không?
Lãnh Băng Băng hỏi vấn đề thứ ba, nàng hình như đã biết đáp án, nhưng nàng vẫn phải xác nhận, nàng cần câu trả lời của hắn.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tối nay chị không ngốc đấy chứ?
Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lãnh Băng Băng:
- Con của tôi là con của tôi, sao không dám nhận?
Hạ Thiên trừng mắt nói:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, không bằng bây giờ chúng ta chế tạo Hạ Lãnh là vừa.
Lãnh Băng Băng trầm mặc một lúc, cuối cùng nàng nói:
- Cậu có thể cởi quần áo tôi.
Hạ Thiên nói như vậy thì lập tức mừng rỡ, xem ra đêm nay có thể leo lên núi được rồi.
Hạ Thiên dùng sức kéo, Lãnh Băng Băng lập tức xuất hiện, những tư thái mê người của nàng rơi vào trong mắt Hạ Thiên mà không chút che giấu, đặc biệt là những bộ vị đó còn hơi run run.
- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi muốn ăn đậu đỏ... ....
Hạ Thiên lầm bầm nói một câu, sau đó hắn há miệng ngậm lấy một hạt đậu đỏ trên đỉnh núi khủng bố.
Một cảm giác khác thường truyền khắp toàn thân Lãnh Băng Băng, nàng cảm thấy toàn thân trở nên nóng hừng hực. Nhưng khoảnh khắc sau cảm giác nóng bỏng lại trở nên lạnh lẽo, vì nàng nghe thấy một âm thanh, đó là giọng điệu của Kiều Tiểu Kiều.
- Ông xã, điện thoại kìa...Ông xã, điện thoại kìa... ....
Tất nhiên không phải Kiều Tiểu Kiều xuất hiện ở đây, chẳng qua chỉ là tiếng chuông điện thoại của Hạ Thiên.
Hạ Thiên rất căm tức, thằng khốn nạn nào dám làm xấu chuyện của hắn?
- Chào anh, tôi là người bệnh viện, Triệu Thanh Thanh vừa mới bị tai nạn xe, đang được cứu chữa ở bệnh viện chúng tôi, vì thương thế quá nghiêm trọng, cần phải giải phẫu. Vì vậy nếu anh quen biết cô ấy thì có thể tranh thủ thời gian đến bệnh viện đóng hai mươi ngàn đồng, chúng tôi nhận được tiền sẽ lập tức giải phẫu... ....
Người bên kia nhanh chóng nói, nhưng hắn còn chưa nói xong thì Hạ Thiên đã cúp máy, hắn không quan tâm.
Nhưng vừa cúp thì bên kia lại tiếp tục điện thoại đến:
- Tình hình vết thương của Triệu Thanh Thanh rất nghiêm trọng, nếu không được giải phẫu thì cực kỳ nguy hiểm... ....
- Này, anh đừng làm phiền, anh đừng tưởng tôi không biết, anh căn bản không phải là người của bệnh viện.
Hạ Thiên có chút bất mãn:
- Nếu còn tiếp tục điện thoại thì ăn đòn nát xương.
- Tiên sinh, anh hiểu lầm rồi, sao tôi không phải người bệnh viện?
Người kia chợt ngẩn ngơ, sau đó giải thích.
- Mày muốn làm phiền tao sao? Bây giờ tao đến cho mày một trận.
Hạ Thiên rất tức giận, tên khón này đúng là lừa đảo, đám làm hại hắn không được hoạt động tình cảm với cảnh sát tỷ tỷ.
Hạ Thiên cúp điện thoại sau đó gọi đến cho Tiểu Yêu Tinh, hắn không biết vị trí của đối phương nhưng Tiểu Yêu Tinh có thể kiểm tra được, bây giờ hắn rất tin tưởng vào nàng.
Mà Tiểu Yêu Tinh cũng không làm cho Hạ Thiên thất vọng, chưa đến một phút sau thì tất cả đã xong. Sau đó Hạ Thiên phát hiện ra vị trí của tên lừa đảo kia cách đó không xa, là một tòa cao ốc ở khá gần.
Hạ Thiên tuy không biết rõ địa chỉ thành phố Giang Hải nhưng lại vừa lúc biết được tòa nhà này, sau đó hắn chạy như điên, nhanh chóng tìm được vị trí, sau đó đá văng cửa tiến vào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đây là một văn phòng vài trăm mét vuông được chia thành nhiều ô nhỏ, trong mỗi ô đều có người gọi điện thoại, có đầy đủ nam nữ, tuổi cũng lớn nhỏ không đều, dù bốn mươi năm mươi cũng có, nhìn qua cũng không đến hai mươi.
Hạ Thiên đột nhiên xâm nhập làm kích động không ít người, hơn mười ánh mắt nhìn về phía hắn, cũng có không ít người đang gọi điện thoại phải hạ xuống, vẻ mặt có chút khó coi. Mà còn có rất nhiều người nhìn ra sau lưng Hạ Thiên, hình như muốn xem có còn ai nữa không, đến khi phát hiện chỉ có một mình Hạ Thiên thì ai cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Cậu là ai?
Một lát sau, một tên đàn ông quát lên chói tai:
- Ai cho cậu vào đây