Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 414 : Đánh người không chọn chỗ

Ngày đăng: 04:45 20/04/20




Kiều Đông Hải lập tức sững sờ, Hạ Thiên sao lại có liên quan đến Ám Ảnh Đoàn?



- Anh nằm mơ à? Sao anh có thể là đoàn trưởng Ám Ảnh Đoàn?



Kiều Phượng Nhi ở bên cạnh không nhịn được phải tức giận nói.



- Đợi đến khi anh chộp được vợ sư tỷ xinh đẹp, sau đó đưa chị ấy đến Ám Ảnh Đoàn, khi đó anh sẽ đánh toàn bộ Ám Ảnh Đoàn, bọn họ không cho anh làm đoàn trưởng thì anh xử lý sạch.



Hạ Thiên không cho là đúng:



- Nếu không phải bọn họ làm phiền Tiểu Kiều, anh cũng không muốn làm đoàn trưởng.



- Anh chỉ giỏi khoác lác.



Kiều Phượng Nhi hừ một tiếng, nàng biết Hạ Thiên rất lợi hại nhưng vẫn không tin. Người ta có một chức đoàn trưởng đứn đầu, sao có thể giao cho người ngoài một cách lãng xẹt như vậy?



- Tin hay không là tùy em, dù sao em cũng không phải là vợ anh.



Hạ Thiên ra vẻ không quan tâm, người khác không tin thì chẳng sao, chỉ cần vợ hắn tin là được.



- À, Hạ Thiên, vậy bao lâu nữa cậu mới là đoàn trưởng của Ám Ảnh Đoàn?



Kiều Đông Hải ở bên cạnh không khỏi hỏi một câu.



- Điều này... ....



Hạ Thiên gãi gãi đầu, hắn có chút ngượng ngùng:



- Tôi cũng không biết chính xác, dù sao phải tìm vợ sư tỷ xinh đẹp cái đã, nhưng không biết chị ấy đã trốn đi đâu mất rồi.



- Hạ Thiên, trước khi cậu được lên làm đoàn trưởng Ám Ảnh Đoàn thì chúng ta vãn phải tìm ra kẻ nào muốn giết Tiểu Kiều, nếu không Tiểu Kiều sẽ rất nguy hiểm.



Giọng điệu của Kiều Đông Hải có chút bất đắc dĩ.



- Có tôi ở đây thì chẳng còn gì nguy hiểm nữa cả.



Hạ Thiên vẫn không cho là đúng.



Kiều Phượng Nhi chợt sinh ra xúc động muốn mắng người, lưu manh này suốt ngày đi chơi với phụ nữ khác, còn không biết xấu hổ nói có mình ở đây.




- Cô mới có bệnh.



Hạ Thiên bất mãn mắng một câu, sau đó hắn quay sang Tôn Bác Văn:



- Này, Tôn Bác Vũ, rốt cuộc anh có đi không?



Tôn Bác Văn cười miễn cưỡng:



- Hạ Thiên, đây là đường lớn, cậu làm như vậy sợ ảnh hưởng không tốt.



Nơi này đúng là đường lớn, nhưng cũng không có quá nhiều người, vì đây là khu mua bán hàng xa xỉ, tuy những năm nay người giàu có rất nhiều nhưng người chẳng có tiền vẫn chiếm đa số.



- Tôi đánh người chưa từng chọn địa điểm.



Hạ Thiên lười biếng nói:



- Coi như anh muốn chết, tôi cũng lười nói với anh, trước tiên cho anh ăn đòn rồi nói sau.



Hạ Thiên nói xong những lời này thì đánh về phía Tôn Bác Văn, một đấm phóng đến.



Vẻ mặt Tôn Bác Văn chợt biến đổi, khoảnh khắc khi nắm đấm của Hạ Thiên sắp đập lên kính, hắn đột nhiên rùn người xuống thoát khỏi một đấm. Sau đó hắn nhanh chóng thối lui đến bên cạnh Phương Dĩnh, sau đó vung tay ôm Phương Dĩnh lên.



- Chờ chút.



Sau khi thoát khỏi một quyền của Hạ Thiên thì Tôn Bác Văn hét lên.



- Chờ cái gì?



Hạ Thiên rất mất hứng:



- Tôi đang rất bận.



- Hạ Thiên, tôi không quan tâm cậu có ân oán gì với Phương Dĩnh, nhưng tôi hy vọng cậu có thể nể mặt.



Tôn Bác Văn mơ hồ bùng lên một luồng khí thế:



- Bây giờ nếu để mặc cậu ra tay với cô ấy, Tôn Bác Văn tôi nào còn là đàn ông?