Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 447 : Trung thu

Ngày đăng: 04:45 20/04/20




Màn diễn này khiến cho mọi người trợn mắt há hốc mồm, rốt cuộc ai mới là bọn cướp, cái cô có tướng mạo như tiên nữ này còn hung ác hơn cả bọn cướp đó!



- A, tôi nhớ ra rồi, nàng chính là ma nữ Mộng Mộng!



Đột nhiên có người trầm giọng hô lên một tiếng.



- Không sai, chính là nàng, nghe nói nàng bắt hai con hổ về làm vật cưng...



Lập tức có người phụ họa theo.



- Chả trách...



Người bên cạnh ngược lại đã hiểu, ngay cả con hổ cũng có thể cướp về làm vật cưng thì làm ra những chuyện đại loại như thế này cũng không có gì là lạ.



- Cô này thật là hay đó...



Còn có người khác xúc động.



- Các người nói xem cô ta có quan hệ gì với cái tên Hạ Thiên đó?



Cũng có người bà tám.



- Còn phải nói nữa sao, nhìn bộ dạng thân mật đó của bọn họ nhất định là quan hệ tình nhân rồi...



Có người đưa ra đáp án cũng xem như là cực chuẩn.



- Cái tên Hạ Thiên này hưởng phúc tốt đến mức thái quá rồi...



Có người có chút đố kỵ.



- Nhưng người ta thật sự rất lợi hại đó, không biết sao lại có thể cướp được khẩu súng tự động của tên cướp đó...
Trong đêm trung thu, trăng sáng sáng tỏ, chính là thời khắc nhà nhà đoàn viên.



Tại thủ đô.



Một người đàn ông trung niên trầm lặng bước đi vào một lâm viên cổ điển, ánh trăng vắng lặng chiếu sáng khuôn mặt của người đàn ông khiến cho khuôn mặt của hắn càng hiện rõ sự kiên nghị hơn.



Không bao lâu sau người đàn ông trung niên đó dừng lại, cái bóng của hắn vốn không cao, thậm chí không đủ một mét bảy, nhưng hắn đứng đó lại khiến cho người ta có cảm giác có một ngọn núi cao sừng sững đứng im đấy.



- Hôm nay là Trung thu, thời khắc này chính là thời khắc ngắm trăng tốt nhất, lão Lý lúc này không cùng ngắm trăng với người nhà mà lại gọi tôi tới đây, không biết có chuyện quan trọng gì cần thương lượng?



Người đàn ông trung niên lúc này mở miệng nói, tuy giọng không xem là vang dội nhưng lại rất trung khí, còn ngữ khí cũng rất đúng mực.



Đối tượng mà người đàn ông trung niên nói chuyện chính là một ông già đứng cách hắn không xa, còn ôn già lúc này lại đứng chắp tay quay lưng về phía người đàn ông trung niên.



- Ngày này năm ngoài, đúng vào thời khắc này tôi ngồi ngắm trăng với cháu trai của tôi.



Ông già đó quay người lại nhìn người đàn ông trung niên, ngữ khí nghe rất bình thường nhưng giấu không được sự phẫn nộ chất chứa bên trong.



- Còn ngày này năm nay cháu trai nhỏ nhất của tôi đã ở thiên đường rồi, còn hai đứa cháu còn lại một đần độn một tàn tật, Minh Phong, cậu nói cho tôi biết, tôi còn có tâm trạng mà ngắm trăng sao?



- Chú Lý, tối rất lấy làm tiếc.



Người đàn ông trung niên thản nhiên nói.



- Chỉ là tôi không rõ, chuyện mà ông nói có quan hệ trọng đại đến an nguy của quốc gia, đó là chuyện gì vậy?



- Minh Phong, cậu tiếp tục nắm giữ Thiên tổ sẽ uy hiếp đến sự an toàn của quốc gia, vì thế tôi bảo cậu đến là muốn nói với cậu, cậu nên từ chức nhường chỗ cho người có tài đi.



Ông già chậm rãi nói, trong lời nói mang theo sức mạnh mạnh mẽ.