Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 466 : Tống Ngọc Mị
Ngày đăng: 04:46 20/04/20
Một sợi tơ lại phóng về phía hạ thiên, sau đó quấn quanh cổ hắn. Khoảnh khắc sau hắn đã sinh ra cảm giác khó thở, mà sợi tơ chậm rãi thít chặt lại.
- Cuối cùng tôi hỏi cậu một câu, Nguyệt Thanh Nhã là gì của cậu? Có phải là sư phụ của cậu không?
Giọng điệu của người phụ nữ hắc y càng lạnh lùng hơn, khoảnh khắc này cũng bùng ra sát ý nồng đậm.
- Chị có bệnh sao?
Dù đã cảm thấy khó thở nhưng Hạ Thiên vẫn còn có thể nói chuyện, trong bụng còn thầm mắng chửi đối phương:
- Tôi đã nói thần tiên tỷ tỷ là vợ tôi, chị không tin, đầu óc chị có vấn đề sao? Có phải muốn tôi trị bệnh cho không?
Người phụ nữ hắc y rung sợi tơ, Hạ Thiên bây về phía nàng, một bàn tay trong suốt chợt duỗi ra, nàng chụp lấy cổ Hạ Thiên, bộ dạng có vẻ cực kỳ phẫn nộ:
- Nguyệt Thanh Nhã có thân phận gì? Sao lại vừa ý loại phàm phu tục tử như cậu? Đúng là nói tầm bậy, tôi sẽ bóp chết cậu.
- Này, chị ghen ghét thần tiên tỷ tỷ yêu tôi sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn người phụ nữ hắc y:
- Đầu óc chị có vấn đề sao? Chị là phụ nữ, sao lại muốn cướp thần tiên tỷ tỷ của tôi? Còn nữa, tôi không phải là phàm phu tục tử, thần tiên tỷ tỷ đã nói tôi là người thông minh nhất, lợi hại nhất, đặc thù nhất và đẹp trai nhất. Tôi là đệ nhất thiên hạ, độc nhất vô nhị.
Tuy Hạ Thiên bị người phụ nữ hắc y quản chế nhưng vẫn không sợ hãi, hắn không sợ nàng nổi giận, vì vậy mở miệng nói:
- Chị đừng nghĩ bóp chết tô, nếu chị muốn bóp chết tôi, như vậy chị sẽ chết, tôi biết chị có bệnh, ngoài tôi ra thì không ai có thể trị được.
Người phụ nữ hắc y nghe Hạ Thiên nói ra những lời như vậy thì nới lỏng tay, sau đó hắn lạnh giọng hỏi:
- Cậu nói tôi có bệnh, vậy tôi hỏi một chút, tôi bị bệnh gì?
- À, đơn giản thôi, chị âm dương không đều, tuy đã bị chị ngăn chặn nhưng sẽ dồn nén ngày càng nhiều, một ngày nào đó khí hỏa bốc cao, chị sẽ bị thiêu rụi.
Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm nói.
Người phụ nữ hắc y chợt rung tay, sau đó nàng lạnh lùng hỏi:
- Cậu là thầy thuốc sao?
- Điều này là đương nhiên, tôi là đệ nhất thần y.
Hạ Thiên không chút khiêm tốn.
- Vậy cậu nói xem, bệnh của tôi nên trị thế nào?
Người phụ nữ hắc y tự xưng là Tống Ngọc Mị nở nụ cười, đúng lúc này những sợi tơ bó buộc trên người Hạ Thiên cũng đột nhiên biến mất, mà khoảnh khắc này Hạ Thiên cũng cảm giác công lực đã khôi phục lại.
- Chị ấy không nói với tôi cũng là bình thường, hình như tôi cũng là lần đầu tiên nhắc đến chị ấy với người ngoài, thực tế hai mươi năm qua tôi liên tục tìm chị ấy.
Tống Ngọc Mị chậm rãi nói, trong giọng nói có chút vui thích:
- Bây giờ tôi đã tìm được chị ấy.
Tống Ngọc Mị dùng ánh mắt nhu hòa nhìn Hạ Thiên, giọng nói cũng dịu dàng còn mang theo chút hương vị năm nỉ:
- Cậu có thể nói cho tôi biết chị ấy ở đâu không?
- Thần tiên tỷ tỷ à, ở trong nhà tôi.
Hạ Thiên trả lời không chút nghĩ ngợi.
- Nhà cậu ở thủ đô sao?
Tống Ngọc Mị lại hỏi.
Hạ Thiên lắc đầu:
- Nhà của tôi ở đây rất xa, chỗ đó cũng không ai biết, nhưng nếu chị muốn gặp thần tiên tỷ tỷ, tôi có thể đưa chị đi.
- Thật vậy sao?
Tống Ngọc Mị chợt vui sướng, trong giọng nói có chút vội vàng:
- Được rồi, bây giờ cậu đưa tôi đi.
- Bây giờ không được.
Hạ Thiên ra vẻ khó khăn:
- Tôi còn bận việc, hơn nữa nơi đó cách quá xa, bây giờ chị lại có bệnh, không đi được xa như vậy.
- Thân thể của tôi không có vấn đề.
Tống Ngọc Mị vội vàng trả lời:
- Cậu có chuyện gì, cậu cứ nói, tôi sẽ giúp.