Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 477 : Ý nghĩ kỳ lạ
Ngày đăng: 04:46 20/04/20
- Cái gì?
Tên cảnh sát cầm đầu vô thức nói một câu, sau đó hắn phát hiện mình có thể chuyển động, vì vậy mà vô thức đưa tay xuống hông chuẩn bị rút súng.
Nhưng hắn vừa đưa tay xuống thì cảm thấy trống không, khi ngẩng đầu lên thì gương mặt biến đổi lớn, vì hắn phát hiện ra súng của mình đã vào trong tay Hạ Thiên. Lúc này trên tay Hạ Thiên không những chỉ có một khẩu súng, hơn nữa còn có ba khẩu súng, chỉ sau khoảnh khắc mà súng của đám cảnh sát đã lên tay hắn.
- Cậu...Cậu muốn gì?
Tên cảnh sát không khỏi cảm thấy sợ hãi.
- Nói ba người đi theo tôi, không nghe thấy sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn tên cảnh sát:
- Nhanh lên.
Hạ Thiên xoay người đi ra ngoài công ty, khi đến cửa còn nói với Ninh Khiết:
- Này, cô Ninh Khiết gì kia, tôi phải đi tìm vợ trước, tối nay sẽ về trả thêm tiền.
Hạ Thiên cũng không đợi Ninh Khiết đáp lời, hắn đi ra khỏi công ty, bây giờ đã có hình của vợ, tất nhiên hắn không muốn dừng lại ở đây. Chưa nói đến vấn đề ở đây không có gì để hắn phải lưu luyến, dù có thì chẳng thể quan trọng bằng vợ được.
Ba tên cảnh sát cùng đi theo ra ngoài không chút do dự, đúng là không có biện pháp, súng đã bị người ta lấy mất, không đi theo không được. Đối với cảnh sát thì mất súng là chuyện lớn bằng trời.
Đám người trong văn phòng càng cảm thấy kỳ quái, Ninh Khiết này tìm được một tên thanh niên từ đâu đến, đúng là quá trâu chó, ngay cả cảnh sát cũng phải nghe lời răm rắp.
Mọi người nghĩ như vậy mà không khỏi nhìn Ninh Khiết, tuy ánh mắt Ninh Khiết không tốt nhưng vẫn có thể cảm giác được đám người ở bên cạnh đang nhìn mình. Tất nhiên nàng cũng cảm thấy chóng mặt, nàng căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra, điều duy nhất nàng được biết chính là mình vừa lời được năm ngàn đồng, còn năm ngàn còn lại Hạ Thiên có trả hay không, nàng chẳng quan tâm.
Lúc này Đỗ Tinh cực kỳ khó hiểu, vì nàng bây giờ còn chưa thể chuyển động và nói chuyện, nàng chỉ ngây ngốc đứng đó như một pho tượng.
... ....
Ba tên cảnh sát theo Hạ Thiên rời khỏi tòa nhà, khi ra khỏi tòa nhà Vọng Kinh thì tên cảnh sát cầm đầu không nhịn được phải hỏi:
- Rốt cuộc cậu muốn thế nào?
Tên cảnh sát không nhịn được phải hỏi một câu.
- Tôi không biết cục trưởng gì cả, tôi phải tìm tên cảnh sát có thể chỉ huy tất cả cảnh sát là được.
Hạ Thiên có chút bất mãn.
- Điều này, cục trưởng La Dân Sinh chính là lãnh đạo cao nhất của cảnh sát thủ đô, nếu nói một cách thông tục thì ông ấy là đại ca của đám cảnh sát chúng tôi.
Một tên cảnh sát khẽ hạ giọng giải thích.
- Vậy thì được, anh đưa tôi đi tìm ông ta.
Hạ Thiên lập tức nói.
Ba tên cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, người thật sự muốn đi tìm cục trưởng La sao?
- Nhanh lên, tôi rất bận.
Khi thấy ba người kia không có động tĩnh gì, Hạ Thiên dùng giọng bất mãn thúc giục.
- Điều này, người anh em, nếu chúng tôi đưa cậu đến cục công an thành phố, cậu có thể trả súng cho chúng tôi không?
Tên cảnh sát cầm đầu có chút chần chừ, sau đó hắn cẩn thận nói.
- Không có vấn đề, đi nhanh lên.
Hạ Thiên một lời đồng ý.
Ba tên cảnh sát nghe thấy như vậy thì thầm thở ra, bọn họ không muốn sự việc náo động quá lớn, nếu có súng quay về thì coi như chưa có gì phát sinh, như vậy bọn họ cũng sẽ không bị xử phạt.
- Được, lên xe trước. Nguồn: https://truyenfull.vn
Tên cảnh sát cầm đầu chỉ về phía một chiếc xe cảnh sát cách đó không xa, bốn người nhanh chóng lên xe rồi chạy về phía cục công an thành phố.