Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 54 : Qua cầu rút ván
Ngày đăng: 04:39 20/04/20
Vài phút sau Triệu Thanh Thanh kích động quay về phòng:
- Chị Tiểu Kiều, em đã làm xong.
- Nhanh vậy sao?
Kiều Tiểu Kiều có chút hiếu kỳ:
- Sao em có thể thu phục được bọn họ?
- Rất đơn giản, em gọi điện thoại để cảnh sát đến bắt cả bọn.
Triệu Thanh Thanh vội vàng nói.
Tôn Hinh Hinh không khỏi có chút buồn bực:
- Bọn họ bị đánh, sao lại bị cảnh sát bắt?
- Rất đơn giản, em nói bọn họ sàm sỡ với em, sau đó cảnh sát tin ngay.
Triệu Thanh Thanh có chút đắc ý.
Lúc này Liễu Vân Mạn cũng không nhịn được nữa, nàng nói:
- Lục Nhất Minh kia không phải là sư phụ của em sao? Em làm vậy không phải hại anh ta à?
- Bây giờ em có đại hiệp là sư phụ, tất nhiên sẽ không cần học Taekwondo.
Triệu Thanh Thanh cảm thấy điều này là đương nhiên:
- Hơn nữa người này cả ngày cũng chỉ muốn sàm sỡ em, nếu không phải em thông mình thì đã bị hắn chiếm tiện nghi từ lâu rồi.
Liễu Vân Mạn xem như đã rõ, thì ra nha đầu này chuyên gia chơi trò qua sông rút ván.
- Anh trở thành sư phụ của em từ khi nào?
Hạ Thiên không đồng ý.
- Vừa rồi chị Tiểu Kiều đã đồng ý.
Triệu Thanh Thanh thấy Hạ Thiên không thừa nhận thì lập tức nôn nóng:
- Anh cũng không thể mất uy tín như vậy được.
- Em nói Tiểu Kiều đồng ý, cũng không phải anh đồng ý. Hơn nữa năng lực của em có vấn đề, vừa rồi Tiểu Kiều cũng còn chưa đồng ý với em, chỉ là muốn em đuổi mấy tên kia ra ngoài mà thôi.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Em ngốc như vậy, tư chất lại kém, sao có thể học võ công?
Triệu Thanh Thanh suy xét lại cẩn thận thì lập tức tỉnh mộng, nàng quay đầu nhìn Tiểu Kiều, vẻ mặt cầu xin:
- Chị Tiểu Kiều, chị phải giúp em.
- Thanh Thanh, đừng vội, chị sẽ thuyết phục chồng, em nhất định sẽ được học võ.
- Em đừng hát nữa được không?
Cuối cùng Hạ Thiên cũng không thể nhịn được nữa:
- Rất khó nghe.
- Khó nghe sao? Thế nào là khó nghe?
Triệu Thanh Thanh lập tức bất mãn:
- Đại hiệp, tuy là đại hiệp nhưng cũng không thể nói lời bịa đặt như vậy, em nổi tiếng là ngôi sao phòng karaoke, sao lại khó nghe cho được? Nhất định là trình độ thưởng thức của anh có vấn đề.
Triệu Thanh Thanh khẳng định như vậy làm Hạ Thiên cảm thấy có chút do dự, hắn rất ít khi nghe ca nhạc, mà đây cũng là lần đầu tiên đi hát. Hắn không khỏi có chút hoài nghi, chẳng lẽ trình độ của mình thật sự có vấn đề?
"Đối với em thì anh cảm thấy rất khó nghe!"
Hạ Thiên lầm bầm nói.
- Đại hiệp, nếu anh cảm thấy em hát khó nghe thì anh hát xem nào.
Triệu Thanh Thanh nói.
Hạ Thiên lập tức bó tay, đây đúng là giở trò, hắn không biết hát, dù Triệu Thanh Thanh hát khó nghe thì cũng chỉ biết nghe mà thôi.
- Đợi chị Hinh vào là được.
Hạ Thiên cảm thấy Tôn Hinh Hinh hát nhất định sẽ dễ nghe, nhưng hắn cảm thấy quái lạ, Tôn Hinh Hinh đi vệ sinh cũng quá lâu rồi.
- Này, chị Hinh sao còn chưa trở lại?
Triệu Thanh Thanh lúc này cũng cảm thấy không đúng, nàng buông micro nói:
- Để em vào nhà vệ sinh xem thế nào.
Triệu Thanh Thanh nhanh chóng chạy ra, một phút sau lại chạy về như gió:
- Đại hiệp, không xong rồi, chị Hinh đang đánh nhau với người ta.
- Cái gì?
Hạ Thiên chợt phóng ra cửa:
- Mang anh đi.
Lúc này ở phòng vệ sinh cách lầu hai không xa có một đám người, Tôn Hinh Hinh bị vây ở bên trong, nàng dùng ánh mắt tức giận nhìn tên khốn đứng đối diện với mình. Người này toàn thân toàn mùi rượu, thân thể chao đảo giống như khó thể đứng vững.
Bên cạnh người này còn có một tên cao lớn thô kệch, vẻ mặt hung tợn, đầu cạo bóng láng. Trên đầu tên này có một chiếc đèn chụp, ánh sáng chiếu lên đầu làm cái đầu bóng cực kỳ bắt mắt.
Lúc này kẻ mở miệng là tên đầu bóng:
- Người đẹp, em đụng vào làm Vương ca té ngã, bây giờ em phải cùng uống vài ly với Vương ca, nói lời xin lỗi là được. Bây giờ em không nể mặt, biết nói sao bây giờ?