Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 609 : Cho các người không thể nghe giảng

Ngày đăng: 04:48 20/04/20




Hạ Thiên quay đầu nhìn một chút, nói chuyện là một nam sinh viên, vóc dáng không cao nhưng chắc nịch. Nam sinh viên này cũng giống như Hạ Thiên, ăn mặc trang phục bình thường, lúc này tên nam sinh đang dùng ánh mắt địch ý nhìn Hạ Thiên.



- Sao phải ra chỗ khác?



Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn tên nam sinh:



- Chú là ai?



- Tôi là Lưu Bản Sinh, là lớp trưởng.



Tên nam sinh nhìn Hạ Thiên nói:



- Cậu không phải là người trong lớp chúng tôi, vì vậy tôi muốn cậu ra ngoài.



- Cái gì? Đại học không phải có thể tùy tiện đến lớp khác học sao?



Hạ Thiên có chút mất hứng, hắn nhớ rõ Kiều Tiểu Kiều đã từng nói, dù không phải là sinh viên thì đến phòng học nghe giảng cũng không có ai quan tâm.



- Lớp khác thì có thể, lớp chúng tôi thì không.



Lưu Bản Sinh hừ một tiếng:



- Nếu tùy tiện cho các người đến lớp nghe giảng viên Tống giảng bài, như vậy phòng họp sẽ chật ních. Giảng viên Tống có nói, cô ấy không chào đón những người không thật sự muốn đến học, mặt khác tôi cũng khuyên cậu cũng đừng nên như vậy, đừng có ý với giảng viên Tống.



- Đúng vậy, xấu trai như ma lem mà cũng có ý với giảng viên Tống sao?



- Đúng là không biết tự lượng sức.



- Không có tư tưởng giác ngộ.



- Cút đi, đừng ảnh hưởng đến lớp chúng tôi.



... ....



Khoảnh khắc này có mười tên sinh viên coi Hạ Thiên là kẻ địch, bọn họ cùng nhau hợp miệng tấn công, chỉ hận không thể ném Hạ Thiên ra ngoài.



- Này, tất cả im mồm cho anh.



Hạ Thiên rất lớn tiếng, vì vậy mà tất cả âm thanh bị hắn áp chế, vừa rồi còn ồn ào nhưng đã xuất hiện tình huống yên tĩnh ngắn ngủi. Nhưng âm thanh của Hạ Thiên vẫn còn không ngừng:



- Tôi cũng không muốn đi học, tôi đến tìm vợ, các người ồn ào thì tôi sẽ cho tất cả không thể nghe giảng được.



Vài giây sau phòng họp càng ồn hơn.



- Nghe không thì nghe không được, người này quả nhiên không có hảo tâm.



- Hừ, còn dám uy hiếp chúng ta sao?



- Báo cảnh sát tống tên này ra ngoài đi.
- Tôi cùng vợ đi chỗ khác, đám ngu ngốc các người cứ ở lại mà nghe giảng.



- Giáo sư Tống bị người ta bắt đi rồi.



- Mau đuổi theo.



- Báo cảnh sát, báo cảnh sát.



Phòng họp chợt rối loạn, vài tên sinh viên nhanh tay lệ chân lập tức chạy theo, nhưng bọn họ phát hiện không thấy bóng dáng của Tống Ngọc Mị.



Bên bờ hồ Vô Danh.



Hạ Thiên và Tống Ngọc Mị ngồi bên hồ nước, vẫn là vị trí trước kia, nhưng khác biệt là trong tay Tống Ngọc Mị không có sách, nàng không đọc sách mà dùng ánh mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, bộ dạng hận không thể cắn chết người.



- Cậu tìm tôi có chuyện gì?



Tống Ngọc Mị dùng giọng băng giá hỏi, bây giờ nàng có một xúc động muốn bổ đầu Hạ Thiên ra xem bên trong có thứ gì, xem có phải đầu óc hắn có cấu tạo khác biệt với người khác hay không. Nếu không thì sao hắn lại làm ra những chuyện như vậy?



Cũng vì không cho Hạ Thiên nghe giảng mà hắn chính thức cướp luôn giảng viên, mục đích là không cho người khác nghe giảng theo, điều này rõ ràng là hành động của những bệnh nhân tâm thần.



Hạ Thiên cười hì hì:



- Vợ Mị Mị, tôi đến đây ngắm cảnh.



Tống Ngọc Mị nghiến răng nghiến lợi, cùng nàng ngắm cảnh sao? Không đúng, người này không ngắm cảnh mà ngắm nàng thì đúng hơn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



- Tôi phải về dạy học.



Tống Ngọc Mị tức giận nói.



- Vợ Mị Mị, chị rất thích dạy học sao?



Hạ Thiên có chút kỳ quái.



- Đúng vậy, tôi thích làm giáo viên.



Tống Ngọc Mị thản nhiên nói.



- Vậy thì được, bây giờ tôi tạm thời làm sinh viên, chị giảng tôi nghe.



Hạ Thiên nghiêm trang nói.



Tống Ngọc Mị không khỏi vặn hai bàn tay phấn, nàng vốn tưởng rằng Hạ Thiên sẽ hảo tâm cho mình về, nào biết hắn nói một câu như vậy.



- Ủa, giáo sư Tống, là chị sao?



Tống Ngọc Mị đang tức giận muốn giết người thì sau lưng vang lên một âm thanh kinh ngạc.