Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 619 : Phố đồ cổ
Ngày đăng: 04:48 20/04/20
- Anh đã đến bệnh viện kiểm tra, ngoài lần đó ra cũng không tìm vị bác sĩ nào.
Tiền Đa Đa lắc đầu, sau đó hắn lại nghĩ đến một người:
- Ngoài một lần... ....
Tiền Đa Đa cũng không nói hết lời, hắn giống như đang nghĩ về vấn đề nào đó.
- Một lần thế nào?
Quan Đình không nhịn được phải hỏi.
Tiền Đa Đa lắc đầu:
- Hừ, lần đó căn bản không phải là chữa bệnh, có lẽ không liên quan, thật ra cũng không cần quá lo lắng, gần đây anh cảm thấy rất tốt.
Xe lúc này đã ngừng lại, đã đến nơi, cũng chính là cổng trường đại học Bắc Kinh. Buổi chiều Quan Đình còn có tiết học, vì vậy Tiền Đa Đa đưa nàng về trường.
- Tiểu Đình, đã đến rồi.
Tiền Đa Đa nhắc nhở Quan Đình.
- Nhưng... ....
Quan Đình giống như còn muốn nói gì đó.
- Đừng lo lắng, anh không sao.
Tiền Đa Đa biết rõ Quan Đình vẫn lo lắng, vì vậy hắn vội vàng an ủi nàng:
- Yên tâm đi, dù sự thật có bết bát như vậy thì anh cùng lắm là nói rõ cho Hạ Thiên, anh không có nhiều tiền như vậy, có lẽ cậu ấy cũng không làm khó tôi, sẽ hảo tâm chữa bệnh cho tôi.
- Vậy thì được rồi, em vào trước.
Đái lão gật đầu, rõ ràng lão hiểu thân phận của Tống Ngọc Mị, vì vậy cực kỳ khách khí.
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Vợ Mị Mị, chị chạy đến đây đọc sách sao?
- Nếu cậu không thích xem thì tự mình ra ngoài đi dạo, khi nào tôi đi ra sẽ điện thoại cho cậu.
Tống Ngọc Mị cũng không ngẩng đầu lên, nàng nói.
Hạ Thiên quả thật không thích đọc sách, vì trước kia hắn đã phải đọc quá nhiều, hơn nữa phần lớn là sách cổ, bây giờ nhìn sách cổ hắn lại váng đầu. Vì vậy hắn đứng một lúc và quyết định nên ra ngoài hít thở không khí, cứ để Tống Ngọc Mị ở lại từ từ xem.
- Vợ Mị Mị, tôi ra ngoài đi dạo một chút, có gì chị cứ gọi cho tôi.
Hạ Thiên nói một câu với tống ngọc mị, sau đó hắn đi ra ngoài.
- Tống Ngọc Mị thuận miệng lên tiếng, bây giờ nàng chỉ có tâm tình vùi đầu vào đọc sách mà thôi.
Đái lão thì dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Hạ Thiên, lão thật sự không ngờ Tống tiểu thư kia cũng có bạn trai, trước đó đó lão còn nghĩ rằng Hạ Thiên là vệ sĩ hoặc là thủ hạ gì đó.
Sau khi rời khỏi Tàng Thư Các thì Hạ Thiên bắt đầu đi dạo trên đường, nhưng chỉ một lúc lâu sau hắn đã cảm thấy nhàm chán. Hắn không có hứng thú với những món hàng kia, điều này làm hắn không nghĩ ra, vì sao Tống Ngọc Mị lại thích những thứ lỗi thời như vậy?
- Tiên sinh, tiên sinh, anh có thể giúp một việc được không?
Hạ Thiên đang đứng nhàm chán ven đường thì đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên tiếng cầu xin.
Hạ Thiên quay đầu, hắn thấy một người đàn ông trung niên, đầu rối, râu kéo dài và xơ xác, nhìn qua có vẻ rất tiều tụy.
- Tiên sinh, có thể giúp đỡ tôi một chút được không?
Người đàn ông trung niên tiều tụy lại mở miệng nói.