Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 63 : Phong ba phòng bệnh

Ngày đăng: 04:39 20/04/20




- Mỹ nữ tỷ tỷ, trước tiên chúng ta đến xem tình huống ông nội của chị cái đã.



Hạ Thiên lập tức đồng ý, chuyện tốt đến cửa, sao không đồng ý cho được?



- Tiểu sắc lang.



Tôn Hinh Hinh thầm nói một câu.



- Chúng ta mau đi thôi.



Diệp Mộng Oánh rất nôn nóng, nàng kéo tay Hạ Thiên chạy ra ngoài.



Trước cửa hàng hoa Hinh Hinh dừng lại một chiếc Audi màu đen, chính là chiếc xe mà trước đó Hạ Thiên xuống núi đã đi nhờ. Diệp Mộng Oánh kéo Hạ Thiên lên xe, ngay sau đó khởi động và chạy đi như bay.



Mười phút sau, Diệp Mộng Oánh đã đưa Hạ Thiên tiến vào bệnh viện Thánh Tâm. Sau khi dừng xe nàng lại vội vàng kéo Hạ Thiên chạy vào bên trong, chỉ đi vài bước thì đụng mặt Diệp Thiếu Hùng.



- Em gái, em thật sự tìm Hạ Thiên đến sao?



Trên mặt Diệp Thiếu Hùng lộ ra nụ cười quỷ quái.



- Đại ca, trước tiên em phải đưa Hạ Thiên đến xem tình hình của ông nội, có chuyện gì để chút nữa nói sau.



Diệp Mộng Oánh nói rất nhanh, bước tiến lại nhanh hơn, giống như chạy vào cửa.



Diệp Thiếu Hùng cũng vội vàng theo sau, hắn đi sóng vai với Hạ Thiên.



- Khi cậu ra tay với Cao Danh Dương thì đúng lúc tôi nhận được nhiệm vụ, nếu khi đó cậu điện thoại cho tôi thì sợ rằng tôi cũng không thể nhận được.



Diệp Thiếu Hùng khẽ nói.



- Tôi cũng không gọi điện.



Hạ Thiên cũng nói thật.



- Không phải tôi đã nói có chuyện thì nên gọi điện sao?



Diệp Thiếu Hùng vốn có ý xin lỗi, nhưng khi nghe thấy Hạ Thiên nói như vậy thì cũng có chút buồn bực.



- Tôi tự mình giải quyết thì nhanh hơn.



Hạ Thiên vẫn rất thành thật, hắn lại nói một câu thật lòng.



Diệp Thiếu Hùng lại càng buồn bực, người ta rõ ràng xem thường hắn.



- Cậu cũng có bản lĩnh, bây giờ Cao Danh Dương đang rất căm hận cậu, nhưng hắn cũng thật sự không dám ra tay. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn



Diệp Thiếu Hùng thở dài, trước đó hắn cho rằng Hạ Thiên rất có bản lĩnh nhưng vẫn không ngờ có thể thu phục được Cao Danh Dương.



- Thật ra tôi muốn giết chết hắn.



Hạ Thiên dùng giọng đáng tiếc nói:



- Giữ lại hắn chỉ tổ thêm tai họa.



Diệp Thiếu Hùng không khỏi lắc đầu, tiểu tử này rõ ràng rất tôn sùng bạo lực, nhưng hắn cũng không nói thêm lời nào, vì lúc này bọn họ đã tiến đến bên ngoài phòng bệnh.


- Đại ca, Tam đệ, các người thật sự muốn cho một thằng oắt con không có lai lịch rõ ràng chữa bệnh cho ông nhà sao?



- Nhị thúc, chú nói vậy là có ý gì?



Diệp Mộng Oánh cực kỳ tức giận:



- Bây giờ là lúc chữa bệnh cho ông, có thể làm ông sống thêm được nửa năm, sao chú lại ngăn cản?



- Mộng Oánh, Nhị thúc cũng chẳng phải không muốn chữa bệnh cho ông nội, nhưng người này không có lai lịch rõ ràng, hắn nói ông cụ có thể sống thêm được nửa năm, ai biết là thật hay giả?



Người phụ nữ phúc hậu nói:



- Bây giờ ông cụ còn sống, nếu người này chữa trị mà ông lập tức mất đi, như vậy ai là người chịu trách nhiệm?



- Cháu mời Hạ Thiên đến, nếu xảy ra chuyện thì cháu chịu trách nhiệm.



Diệp Mộng Oánh tức giận nói.



- Mộng Oánh, cho dù cháu phụ trách thì cũng không thể tùy tiện tìm người ngoài chữa bệnh cho ông.



Diệp Chí Nghĩa hừ một tiếng nói:



- Cháu nói Hạ Thiên là bác sĩ, như vậy cũng được, cháu có thể nói cậu ta lấy giấy phép hành nghề ra cho mọi người xem không?



- Nhị thúc, chú sợ ông nội được chữa lành bệnh sao?



Một âm thanh trào phúng vang lên, người nói là Diệp Thiếu Hùng:



- Chú biết chuyện của Hạ Thiên, biết rõ bản lĩnh của cậu ấy, bây giờ nghe nói cậu ấy có thể giúp cho ông cụ sống thêm được nửa năm, vì vậy chú sợ hãi, có phải không?



- Thiếu Hùng, chú không biết cháu đang nói gì, tên này là Hạ Thiên, đây là lần đầu tiên chú được biết hắn, nếu có giấy chứng nhận hành nghề thì tất nhiên chú sẽ cho phép hắn chữa bệnh cho ông cụ.



Diệp Chí Nghĩa hừ lạnh một tiếng:



- Nếu không có thì mời đi ra khỏi đây.



- Hạ Thiên là bác sĩ cháu mời đến, các người không có tư cách đuổi đi.



Diệp Mộng Oánh tức giận nói.



- Mộng Oánh, đừng quên chú là Nhị thúc của cháu.



Diệp Chí Nghĩa hừ lạnh một tiếng:



- Nhà này không đến lượt cháu đảm đương.



- Này, sao lắm lời vậy?



Hạ Thiên cuối cùng cũng không nhịn được, hắn dùng ánh mắt bất mãn nhìn Diệp Chí Nghĩa:



- Ông có biết mình ồn ào lắm không?