Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 652 : Rõ ràng thích đập đầu vào tường

Ngày đăng: 04:49 20/04/20




- Muốn, tất nhiên là muốn.



Dương Lâm ở bên cạnh vừa tự ngược vừa hỏi:



- Nói mau, có biện pháp gì?



- Ông chỉ cần làm theo lời tôi là được, trước tiên di chuyển sang bên trái.



Hạ Thiên nghiêm trang nói.



Dương Lâm lúc này đã ngứa đến mức thần trí không còn rõ ràng, hắn căn bản không lo lắng có điều gì không đúng, chỉ biết lập tức làm theo lời của Hạ Thiên.



Hạ Thiên còn nói thêm:



- Lui về phía sau ba bước.



Dương Lâm tiếp tục lui về phía sau.



- Cúi đầu, khom lưng.



Hạ Thiên tiếp tục nói.



Dương Lâm vẫn ngoan ngoãn làm theo, đám người Vân Thanh thì cảm thấy mơ hồ, người này đang làm gì vậy?



- Dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía trước.



Hạ Thiên lại mở miệng nói.



Dương Lâm không do dự, hắn chạy vội về phía trước, nhưng vừa chạy được vài bước thì mọi người chợt nghe thấy một tiếng thét. Lúc này Dương Lâm đâm đầu vào tường rồi gào lên dữ dội, một tiếng phịch vang lên, hắn ngã xuống đất ngất xỉu.



- Đúng là tự ngược, bây giờ lại thích đập đầu vào tường, bây giờ đã hôn mê rồi sao?



Hạ Thiên lầm bầm cảm khái.



Vân Thanh có chút dở khóc dở cười, người này rõ ràng lừa người ta đập đầu vào tường, bây giờ còn nói người ta tự ngược, đúng là quá đáng.



Đỗ Đại Cương và Trịnh Tiểu Đào thì lập tức hiểu ra, thì ra đây là biện pháp làm cho người ta hết ngứa, người ta hôn mê rồi còn ngứa gì nữa?



- Ông xã, điện thoại kìa... ....



Đúng lúc này điện thoại của Hạ Thiên lại vang lên.



Hạ Thiên lấy điện thoại ra xem, hắn phát hiện người gọi đến là Ninh Khiết, vì vậy nhận điện thoại:



- Keo kiệt, cô có duyên với vấn đề đâm đầu vào tường đấy.
- Chú xấu xa, chú đúng là quá xấu, ngay cả cảnh sát cũng đánh.



Vân Tiểu Đông bĩu môi:



- Mẹ nói các chú cảnh sát đều là người tốt.



Hạ Thiên không quan tâm đến vấn đề này, vì hắn vốn là người xấu.



- Trước tiên đi ăn cơm cái đã.



Vân Thanh lúc này nói một câu.



Vân Tiểu Đông lúc này mới nhớ mình rất đói bụng, vì vậy nàng quyết định không dây dưa với Hạ Thiên mà kéo Vân Thanh ra khỏi phòng.



Mọi người cùng nhau ăn tối, sau đó Đỗ Đại Cương và Trịnh Tiểu Đào cũng đặt một gian phòng trong khách sạn, hai người bọn họ chỉ đặt một gian, tất nhiên cũng không phải vì tiết kiệm tiền, vì quan hệ giữa hai bên rất thân thiết. Hạ Thiên cũng đặt một gian trong khách sạn, hơn nữa hắn khá may mắn, vì gian phòng của hắn nằm ở phía đối diện với phòng Vân Thanh.



Mọi người cùng đi về phòng, Đỗ Đại Cương và Trịnh Tiểu Đào về phòng vừa đặt, Vân Thanh cũng chuẩn bị vào phòng của mình, đúng lúc này Hạ Thiên lại nói:



- Chị Vân Thanh.



- Có chuyện gì?



Vân Thanh đáp ứng một câu rất bất đắc dĩ.



- Chị Vân Thanh, ba người ngủ một phòng chẳng lẽ không cảm thấy chật sao?



Hạ Thiên chăm chú nói.



- Bên phòng có hai giường, không quá chật.



Vân Thanh thản nhiên nói.



- Giường nhỏ ngủ không cẩn thận sẽ rớt xuống.



Hạ Thiên chân thành nói.



Vân Thanh nhíu mày:



- Hạ tiên sinh, rốt cuộc cậu muốn gì?



Hạ Thiên cười hì hì với Vân Thanh, sau đó trả lời:



- Chị Vân Thanh, giường bên phòng tôi rất lớn, chị có thể cùng ngủ với tôi, tôi có thể đảm bảo chị ngủ cả đêm không lăn xuống giường.