Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 66 : Tân nương bỏ trốn

Ngày đăng: 04:39 20/04/20




- Cậu ra ngoài đối phó tình huống, chúng tôi không muốn bị cảnh sát nhìn thấy.



Mộc Hàm nói với Hạ Thiên:



- Chỉ cần cậu trì hoãn thời gian vài phút, tôi đi vào bên trong gọi điện thoại, bọn họ sẽ bỏ đi ngay.



- Được rồi.



Bây giờ Hạ Thiên cũng choáng váng đầu óc, chị Hinh nói không sai, cũng không thể biết người đối diện là ai. Trước đó hắn tưởng rằng đối phương là đàn ông nhưng bây giờ lại là phụ nữ, nếu là phụ nữ thì sao cướp vợ của hắn được, hắn cũng không cần phải đánh nàng.



Hạ Thiên đi ra cửa, hắn nhìn thấy một đám cảnh sát vọt tới.



- Cảnh sát tỷ tỷ, chị đến tìm tôi sao?



Hạ Thiên phất tay với một cảnh sát chạy đến đầu tiên, hắn dùng giọng nhiệt tình nói:



- Bây giờ chị đã đồng ý làm vợ tôi chưa?



Một đám cảnh sát vốn rất căng thẳng, vì bọn họ nghe nói có người nổ súng ở đây, nhưng khi nghe thấy Hạ Thiên nói như vậy thì chẳng thể nào căng thẳng được nữa. Đám người đưa mắt nhìn nhau, người này sao lại ở đây?



Vài phút trước Mộc Hàm thiếu chút nữa đã tan vỡ, mà bây giờ thì Lãnh Băng Băng lại thiếu chút nữa đã tan vỡ. Lưu manh chết tiệt này bây giờ lại hiện ra trước mặt nàng, hơn nữa lại nói ra một câu như vậy. Bây giờ nàng chợt sinh ra cảm xúc muốn đi học may, sau khi học được trò may vá thì sẽ lập tức may mồn tên khốn này lại.



- Sao cậu lại ở đây?



Lãnh Băng Băng nghiến răng nghiến lợi hỏi:



- Bên trong vừa phát ra tiếng súng, có chuyện gì xảy ra?



- Không có gì, tôi và vợ đánh nhau một chặp, bây giờ đã không có chuyện gì.



Hạ Thiên dùng giọng hời hợt nói.



- Cậu và vợ đánh nhau sao lại có tiếng súng nổ?



Lãnh Băng Băng tức giận nói.



- Vợ tôi nổ súng bắn tôi!



Hạ Thiên dùng giọng vô tội nói:



- Nhưng ngay sau đó đã bị tôi đét mông, bây giờ nàng đã thành thật. Đúng rồi, cảnh sát tỷ tỷ, sau này chị cũng đừng nổ súng bắn tôi, nếu không tôi sẽ đét mông.



- Cậu... ....



Lãnh Băng Băng cực kỳ tức giận, sau lưng nàng là Lý Bình, hắn lén dựng ngón cái với Hạ Thiên, bộ dạng cực kỳ khâm phục.



- Cậu mở cửa ra, tôi vào xem.



Khoảnh khắc này Lãnh Băng Băng chợt có cảm xúc muốn nổ súng.



- Cảnh sát tỷ tỷ, chị không được vào.



Hạ Thiên ngăn ở cửa:


Sáng ngày hôm sau, Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh cũng không đến cửa hàng hoa, hắn và nàng ngồi xe buýt đến trường đại học thể dục thể thao Giang Hải. Hạ Thiên cũng không quên đánh cược giữa mình và Trần Chí Cương.



Sau khi đến trường đại học thì Tôn Hinh Hinh dùng điện thoại Hạ Thiên gọi cho Trần Chí Cương, vài phú sau Hạ Thiên đã thấy Thư Tịnh từ trong trường đại học đi ra.



- Hạ Thiên, Tôn Hinh Hinh, các người đến rồi sao?



Thư Tịnh vẫn mặc đồng phục bóng rổ nam, khi còn cách một khoảng xa đã chào hỏi hai người.



- Trần Chí Cương đâu?



Hạ Thiên hỏi.



- Anh ta ở sân bóng rổ, đang cùng huấn luyện với đội, tạm thời không ra được, vì vậy mới để tôi ra đưa mọi người vào.



Thư Tịnh giải thích.



- Đi vào thôi.



Tôn Hinh Hinh mở miệng nói.



- Đi theo tôi.



Thư Tịnh đi trước dẫn đường, sau vài phút thì cả ba đến sân bóng rổ.



Hạ Thiên đến sân bóng thì nhìn thấy Trần Chí Cương, tên kia đang ném rổ, mỗi lần ném đều rất chuẩn. Lúc này bên cạnh hắn là mười mấy tên nam sinh mặc trang phục bóng rổ, cũng không phải đang tiến hành huấn luyện, mọi người đang nhìn Trần Chí Cương ném rổ, mà ngoài sân cũng có mười người đang xem.



- Hinh Hinh.



Khi nhìn thấy Tôn Hinh Hinh thì Trần Chí Cương cũng không ném rổ, hắn vội vàng tiến lên chào đón.



Đám đồng đội của Trần Chí Cương cũng phóng đến, đám người này rõ ràng quá thừa hormone, khi thấy một người đẹp như Tôn Hinh Hinh thì tất nhiên phải bu lại.



- À, giới thiệu với mọi người, đây là bạn gái tôi, là Tôn Hinh Hinh.



Trần Chí Cương nói với giọng điệu khoe khoang.



- Anh có bệnh không?



Hạ Thiên rất muốn tiến lên cho Trần Chí Cương một bạt tai:



- Chị Hinh là vợ tôi, không phải là bạn gái anh.



- Hạ Thiên, tôi cũng không tranh với cậu, sau khi xong trận đấu, xem cậu còn gì để nói.



Trần Chí Cương không tức giận, bộ dạng hắn tràn đầy tự tin.



- Đừng nói nhảm, bây giờ làm luôn.



Hạ Thiên bĩu môi, hắn đi ra sân rồi tiện tay cầm lấy bóng, cũng chẳng thèm nhìn mà tiện tay ném ra.