Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 671 : Một đường sinh tử

Ngày đăng: 04:49 20/04/20




- Mộc Hàm, tôi phải thừa nhận, tôi đã đánh giá cô quá thấp.



Tôn Bác Văn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Mộc Hàm:



- Tôi nghĩ rằng dù là chuột số 3 hay Hắc Ám Vương Tử cũng có thể giết chết cô, nhưng không ngờ chuột số 3 đứng sau lưng nổ súng cũng chỉ tạo ra cho cô một vết thương nhỏ mà thôi, thậm chí sát thủ xếp hạng nhất thế giới cũng bị cô giết chết.



- Tôn Bác Văn, anh không phải đánh giá thấp tôi, mà anh đánh giá chồng tôi quá thấp.



Mộc Hàm dùng giọng không nhanh không chậm nói:



- Bay giờ tôi có được năng lực như vậy, tất cả đều vì tôi tìm được chồng tốt.



- Mộc Hàm, cô sẽ nhanh chóng hối hận vì tìm một người đàn ông như Hạ Thiên.



Tôn Bác Văn hừ lạnh một tiếng:



- Vì cô chết cũng chỉ vì có người đàn ông là Hạ Thiên.



Mộc Hàm dùng giọng không hoang mang nói:



- Tôn Bác Văn, dù hôm nay tôi chết, tôi cũng sẽ không hối hận vì từng ở cùng chồng, nếu không có hắn thì tôi đã chết từ lâu, không có hắn thì tôi cũng chẳng có những gì vào lúc này.



- Rất tốt, tôi thấy cảm tình giữa các người quá tốt rồi.



Tôn Bác Văn dùng ánh mắt thù hận nhìn Mộc Hàm:



- Hạ Thiên vì cô có thể phóng đến thủ đô, phá hủy Lý gia, còn cô dù vì hắn mà chết cũng không oán không hối hận. Đúng là quá tốt, các người tình cảm tốt, sau khi cô chết thì Hạ Thiên sẽ càng đau lòng.



- Tôn Bác Văn, dù là thời điểm bình thường thì anh cũng chưa chắc giết được tôi, bây giờ anh nghĩ rằng có thể giết chết tôi sao?



Mộc Hàm thản nhiên nói.



- Mộc Hàm, cô nói không sai, với năng lực của tôi vào lúc này thì không thể dễ dàng giết chết cô, đáng tiếc là cô có lợi hại cũng không thể hơn bom.



Trong mắt Tôn Bác Văn lóe lên luồng sáng khác thường:




- Như vậy bây giờ anh nên điện thoại cho chồng tôi, đáng tiếc là với hiểu biết của tôi về cậu ấy, bây giờ cậu ấy đang rất bận, sợ rằng sẽ không tiếp điện thoại của anh, mà tôi cũng muốn chào từ biệt trước khi chết.



- Cũng không cần cáo biệt.



Tôn Bác Văn hừ lạnh một tiếng:



- Chẳng phải hắn tự xưng là thần y đệ nhất thiên hạ sao? Tôi muốn xem, hắn có cứu được một thi thể nát bấy hay không?



Tôn Bác Văn vừa nói vừa điện thoại cho Hạ Thiên, chuông vang lên rất lâu nhưng Hạ Thiên vẫn không nghe máy.



- Thế nào, có phải chồng tôi rất bận không?



Mộc Hàm dùng giọng không nhanh không chậm nói:



- Xem ra kế hoạch của anh không thể nào thực hiện được rồi, tôi khuyên anh chuẩn bị kích hoạt bom đi thôi, nếu khong chút nữa muốn cũng không được.



- Câm mồm.



Vẻ mặt Tôn Bác Văn lúc đỏ lúc trắng, hắn đột nhiên rống lên tức giận với Mộc Hàm:



- Cô muốn chết sao? Tôi cho cô biết, không dễ dàng như vậy đâu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



- Anh sai rồi, tôi còn chưa muốn chết.



Mộc Hàm lại lắc đầu:



- Tôi còn trẻ đẹp, còn có tiền, có địa vị, có đàn ông tốt, sao phải muốn chết?



Tôn Bác Văn tiếp tục điện thoại, đáng tiếc là Hạ Thiên hình như rất bận, hắn không nhận điện thoại.



- Hạ Thiên, mau nhận điện thoại cho tao.



Tôn Bác Văn đột nhiên rống lên, sự việc tiến triển ngoài kế hoạch, điều này làm hắn gần như điên cuồng.