Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 678 : Làn da biến dị

Ngày đăng: 04:49 20/04/20




Ba người phụ nữ này cuối cùng không thấy Hạ Thiên có gì đặc biệt, ngược lại Hạ Thiên lại nói:



- Vợ Mị Mị, chị trước nay đều rất đẹp, nhưng chị càng ngày lại càng đẹp.



Ba người phụ nữ ở bên cạnh nghe thấy như vậy thì cảm thấy người này rất dẻo miệng, dù là người phụ nữ nào nghe thấy như vậy thì tâm tình sẽ rất tốt.



Có thể thấy tâm tình của Tống Ngọc Mị cũng rất tốt, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Tuy nụ cười không quá sáng lạn, nhưng đối với Tống Ngọc Mị thì như vậy đã là rất hiếm có.



- Tôi giới thiệu cho mọi người, đây là bà chủ cửa tiệm "Tủ Quần Áo Của Ngôi Sao", là Cổ Quân, là một nhà thiết kế nổi tiếng thế giới.



Tống Ngọc Mị chỉ vào người phụ nữ hơn ba mươi rồi nói với Hạ Thiên.



- Vợ Mị Mị, cô ấy là người bạn bị bệnh của chị sao?



Hạ Thiên thuận miệng hỏi một câu.



- Bạn có bệnh sao?



Cổ Quân chợt sinh ra cảm giác cổ quái, lời này thật sự có ý nghĩa khác thường, tuy nàng có chút vấn đề về sức khỏe nhưng lời nói của Hạ Thiên sao giống như đang mắng người như vậy?



- Ừ, thân thể của chị ấy có chút không thoải mái.



Tống Ngọc Mị gật đầu, sau đó nàng nhìn về phía Cổ Quân:



- Chị Quân, đây là thần y mà tôi đã nói qua với chị, là Hạ Thiên.



- Sao? Cậu ta là Hạ Thiên?



Cổ Quân rất kinh ngạc, sau đó nàng vội vàng chào hỏi Hạ Thiên:



- Chào cậu, Hạ thần y, mau, mời cậu ngồi.



- Chị Quân, không cần khách khí như vậy, tất cả đều là người nhà.



Tống Ngọc Mị cười nhạt một tiếng, sau đó nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên:



- Trước kia tôi đã từng học chị Quân thiết kế thời trang, chị Quân rất tốt, cậu giúp chị ấy bắt mạch xem.



- Ngọc Mị, nếu em đã nói như vậy thì chị cũng không khách khí, dù sao chị cũng coi như là chủ nhân ở đây, bạn trai của em coi như để em chiêu đãi.



Cổ Quân mỉm cười, sau đó nàng bổ sung thêm một câu:



- Nhưng mọi người nên ngồi xuống cái đã.



Tống Ngọc Mị gật đầu, nàng kéo Hạ Thiên ngồi xuống:




- Anh.



Thiếu nữ chợt bị chọc tức:



- Anh cố ý làm khó tôi sao? Cái gì là đánh rơi quần áo ở đây? Tôi nhờ Cổ tiểu thư may dùm, bây giờ đã xong, tôi đến lấy.



- Ai cố ý gây khó cho cô? Cô đừng vu oan tôi.



Hạ Thiên có chút mất hứng, nhưng ngay sau đó hán đã nhìn chằm chằm vào gương mặt thiếu nữ:



- Tôi nói da của cô có chút kỳ quái, vì sao lại trở nên tốt như vậy? Tôi nhớ đồ trang điểm cũng không có công hiệu như vậy, da cô không phải bị biến dị đấy chứ?



- Đầu anh mới biến dị.



Thiếu nữ tức giận nói, nàng chỉ nghe nói biến dị gien, nàng chưa từng nghe nói da biến dị, đúng là suy nghĩ bậy bạ.



- Cho tôi xem sẽ biết.



Hạ Thiên lóe người đến trước mặt thiếu nữ, sau đó hắn dùng tay vuốt ve gương mặt nàng.



- Anh...Anh...Anh... ....



Thiếu nữ chợt choáng váng, nàng quên cả tránh né:



- Anh làm gì vậy? Đừng sờ mặt tôi.



- Chỉ sờ một cái mà thôi, làm gì ghê vậy?



Hạ Thiên không cho là đúng:



- Cũng chẳng phải chưa sờ bao giờ.



- Anh...Anh đúng là bại hoại.



Thiếu nữ thở phì phò mắng một câu, sau đó nàng kịp phản ứng, nàng chạy sang một bên, không cho Hạ Thiên tiếp tục chiếm tiện nghi.



- Đúng là có chút đặc biệt.



Hạ Thiên lầm bầm nói.



Lúc này Cổ Quân ở bên cạnh cũng không nhịn được:



- Hạ thần y, An tiểu thư, các người có quen biết nhau sao?