Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 740 : Thiên sứ hay là điểu nhân

Ngày đăng: 04:50 20/04/20




- Hạ Thiên, cậu đừng nghe Khổng Mính nói lung tung, bạn ấy chỉ sợ thiên hạ không loạn, có người muốn theo đuổi tôi, nhưng tôi đã sớm từ chối rồi.



Tôn Hinh Hinh sợ Hạ Thiên hiểu lầm, sau đó nàng lại giải thích:



- Tôi đã nói với anh ta rất rõ ràng, tôi đã có bạn trai.



Khổng Mính lập tức mất vui:



- Này Tôn Hinh Hinh, không nói như vậy được, chẳng lẽ mình là người sợ thiên hạ không loạn? Bạn từ chối người ta là đúng, nhưng hình như người ta còn chưa hết hi vọng, cứ hai ba ngày lại đến tìm một lần.



Khổng Mính không đợi Tôn Hinh Hinh mở miệng mà nhìn Hạ Thiên nói:



- Tôi nói này Hạ Thiên, cậu cần phải giám sát Hinh Hinh chặt một chút, nếu không bạn ấy mà bị người ta nạy đi, cậu khóc cũng không kịp.



- Khổng Mính, bạn đừng nói lung tung, tôi sẽ tức giận.



Tôn Hinh Hinh có chút tức giận.



- Được rồi, xem như mình chưa nói.



Khổng Mính bĩu môi, sau đó nàng lại thầm lấy một câu:



- Nhưng vì muốn tốt cho bạn mà thôi, cũng không phải Hạ Thiên lâu rồi chưa đến tìm bạn sao?



- Hạ Thiên, chúng ta ra ngoài.



Tôn Hinh Hinh có vẻ không để ý đến Khổng Mính, nàng cũng biết Khổng Mính muốn tốt cho mình, muốn Hạ Thiên coi trọng mình một chút. Nhưng vấn đề là Khổng Mính không hiểu Hạ Thiên, nếu nói như vậy thì Hạ Thiên sẽ làm ngược lại, nếu hắn hiểu lầm thì chết.



Hạ Thiên rõ ràng rất tán thành điều này, Diệp Mộng Oánh còn đang chờ bên ngoài.



Hai người cùng nhau rời khỏi công ty công nghệ Lam Thiên, nhưng bọn họ còn chưa kịp đến trước mặt Diệp Mộng Oánh thì có một người đàn ông tiến lên nhiệt tình chào hỏi Tôn Hinh Hinh:



- Tôn tiểu thư, tan tầm rồi sao?



Người đàn ông này hơn ba mươi, mặc tây trang và giày đen bóng loáng, cách ăn mặc là không tệ nhưng tướng mạo thật sự là không ra gì. Người này chỉ có thể dùng từ xấu để miêu tả, như vậy sẽ không quá phận, dù trên mặt hắn là nụ cười ôn hòa giống như muốn tạo nên sức quyến rũ của mình, nhưng Hạ Thiên thấy người này thật sự phù hợp với danh từ mặt người dạ thú, căn bản là một con khỉ mặc tây trang.




- À, được.



Tôn Hinh Hinh nhìn Đường Vĩ Quân nằm trên mặt đất, nàng cũng không nói gì nữa. Tuy bộ dạng đối phương có chút đáng thương, nhưng rõ ràng là gieo gió gặt bão, ai bảo cứ dây vào nàng?



Hai người nhanh chóng đi đến cửa thang máy, lúc này Diệp Mộng Oánh cũng đang đứng chờ, nàng khẽ gật đầu với Tôn Hinh Hinh coi như chào hỏi, sau đó cũng tự nhiên khoác lấy một cánh tay của Hạ Thiên tiến vào thang máy.



Ba người nhanh chóng đi vào nhà hàng chuyên nấu cơm cho Diệp Mộng Oánh ở trước tòa nhà Hải Giang, sau khi ngồi xuống Diệp Mộng Oánh thuận miệng hỏi:



- Chồng, có phải cậu vừa đánh người không?



- Đúng vậy, có một tên ngốc là Đường Vĩ Quân muốn cướp chị Hinh của tôi, đúng là muốn chết.



Hạ Thiên có chút bất mãn:



- Hắn còn nói mình là cái gì thiên sứ, lần sau nếu còn tiếp tục chọc tôi, tôi sẽ trực tiếp ném hắn xuống tòa nhà Hải Giang, để xem hắn có cánh không.



- Đường Vĩ Quân sao?



Diệp Mộng Oánh chợt nhíu mày:



- Là thiên sứ đầu tư à?



- À, đúng là anh ta, anh ta rất có hứng thú với công ty Lam Thiên, muốn đầu tư cho chúng tôi nhưng lại muốn khống chế cổ phần, nhưng chúng tôi không đồng ý, anh ta cứ quấn lấy tôi, rất phiền.



Tôn Hinh Hinh ở bên cạnh giải thích.



Diệp Mộng Oánh khẽ gật đầu:



- Người này tôi cũng hiểu vài phần, nghe nói có khá nhiều tài chính, ánh mắt đầu tư rất chuẩn, xem như là một thiên sứ đầu tư.



Diệp Mộng Oánh dừng lại rồi nói:



- Đúng rồi, công ty của các chị bây giờ thiếu tài chính sao?