Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 754 : Một nụ hôn ma lực

Ngày đăng: 04:50 20/04/20




- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, còn phải học hai giờ nữa, chị ráng kiên trì một chút.



Lần này Hạ Thiên lại rất cố chấp, bắt Lãnh Băng Băng học đến khi hài lòng mới thôi.



- Nhưng tôi rất buồn ngủ.



Lãnh Băng Băng giậm chân, bây giờ người đẹp băng giá cũng không tự giác được phải làm nũng. Nguồn truyện: Truyện FULL



Hạ Thiên dùng ánh mắt nghiêm trang nhìn Lãnh Băng Băng:



- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi hôn chị một cái, đảm bảo chị sẽ không còn buồn ngủ.



- Chỉ có quỷ mới tin...Ư!



Lãnh Băng Băng còn chưa nói dứt lời thì đã bị Hạ Thiên chặn miệng, sau đó nàng cảm giác được một luồng khí tức mát lạnh nhập vào trong miệng, chỉ sau khoảnh khắc đã lan đến tứ chi và khắp kinh mạch. Một lát sau Hạ Thiên thả cặp môi hồng của nàng ra, lúc này nàng đột nhiên cảm thấy cơn buồn ngủ biết mất không còn tăm tích.



- Được rồi, tôi sẽ tiếp tục luyện.



Lãnh Băng Băng không có biện pháp nào khác, bây giờ nàng đã tin, nếu hôm nay không luyên tập cho Hạ Thiên thỏa mãn, sợ rằng Hạ Thiên sẽ không bỏ qua cho nàng.



Nửa giờ sau.



- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, thiên phú luyện võ của chị là rất tốt.



Hạ Thiên khen ngợi Lãnh Băng Băng:



- Không hổ danh là vợ tôi.



Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng có thiên phú luyện võ và có phải làm vợ hắn hay không có liên quan gì đến nhau sao?



Tất nhiên hạ thiên cũng không nói lung tung, Lãnh Băng Băng thật sự có thiên phú không tệ, chủ yếu là vì trước đó nàng có cơ sở rất tốt, trước kia cũng đã từng luyện qua Phiêu Miểu Bộ và cái gọi là gái đánh người. Vì vậy sau khi Hạ Thiên giúp nàng tẩy tủy và chỉ đạo cả buổi tối, tiến bộ của nàng là cực nhanh. Bây giờ thân thủ của nàng đã đến mức độ như Mộc Hàm, nếu hai người bọn họ mà đánh nhau thì ai thắng ai thua còn chưa biết được.



- Bây giờ tôi có thể ngủ một giấc được chưa?



Lãnh Băng Băng thở phì phì nhìn Hạ Thiên, người này quá ức hiếp người ta, còn chưa phải là chồng mà đã quản nàng chặt chẽ như vậy, ngay cả khi nào ngủ cũng phải xin chỉ thị với hắn, điều này đúng là buồn cười.




- Tôi sẽ đến ngay.



Hạ Thiên vội vàng nói, sau đó hắn chạy về phía thao trường.



Tuy bây giờ sắc trời đã tối nhưng Hạ Thiên đến thao trường vẫn gặp được Thư Tịnh, nàng đang ngồi trên khán đài, cách đó không xa có hai người đàn ông mặc tây trang với vẻ mặt rất nghiêm túc, có lẽ là vệ sĩ mà Kiều Đông Hải tìm đến. Còn người của Sở Dao, Hạ Thiên không phát hiện ra, chẳng biết bọn họ núp ở đâu.



Thư Tịnh mặc một bộ đồ thể thao, nhưng đây không phải là trang phục bóng rỗ trước kia, là một bộ đồ có thể phác họa tất cả đường cong của nàng ra ngoài. Lúc này ánh mắt nàng có chút mê man, hình như bị thứ gì đó đả kích.



Khi thấy có người tiếp cận thì hai vệ sĩ lập tức có động tác, nhưng bọn họ thấy Hạ Thiên thì lập tức dừng lại, cả hai khách khí bắt chuyện với Hạ Thiên:



- Hạ tiên sinh.



- Bọn họ do cậu tìm đến sao?



Thư Tịnh ngẩng đầu nhìn hạ thiên, giọng điệu vẫn không chút sức lực.



- Đúng vậy.



Hạ Thiên khẽ gật đầu, sau đó nàng bực bội hỏi:



- Vợ Tịnh Tịnh, chị làm sao vậy?



- Câu nói xem, con gái lớn lên mà xinh đẹp thì có gì sai không?



Thư Tịnh nhìn Hạ Thiên, nàng dùng giọng quái dị hỏi.



Hạ Thiên lắc đầu:



- Sao lại như vậy? Xinh đẹp nào có gì sai?



Thư Tịnh dùng ánh mắt xuất thần nhìn Hạ Thiên, một lúc lâu sau nàng mới nói nhỏ:



- Hôm nay tôi lại hại chết một người.