Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 77 : Âm thanh của tự nhiên

Ngày đăng: 04:39 20/04/20




- Đội trưởng Vương, không phải, em...Em...Em chỉ... ....



Tên đầu bóng bị Vương Kiếm mắng mà không biết làm sao, rốt cuộc có chuyện gì?



- Thiên ca, chuyện đã thế này thì tôi giúp anh giải quyết, chút chuyện thế này cần gì anh phải ra mặt?



Vương Kiếm không quan tâm đến tên đầu bóng, hắn dùng giọng cung kính nói với Hạ Thiên.



Vương Kiếm khựng lại một chút rồi nhìn Đinh Báo, trong lời nói có chút mất vui:



- A Báo, chú làm việc thế nào vậy? Những chuyện nhỏ nhặt thế này không làm được thì nói với tôi, sao lại làm phiền thiên ca?



- À, vâng, Vương ca nói rất đúng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



Đinh Báo lập tức thừa nhận, trong lòng thầm mắng:



"Nói cho mày, muốn tao báo trực tiếp cho mày, sợ rằng mày sẽ ép tao trực tiếp dâng quán cho thằng Bóng!"



Đến bây giờ Đinh Báo cũng không hiểu rõ tình huống, hắn chỉ mơ hồ cảm thấy đây là lần đầu tiên mình thành công, địa vị của thiên ca kia không phải chỉ là mạnh mẽ.



- Đúng vậy, tiểu bại hoại, chỉ có chút chuyện như vậy thì để chúng nó giải quyết là được, chị muốn hát.



Liễu Mộng muốn kéo Hạ Thiên rời khỏi chỗ này.



- Chị dâu, chị muốn hát thì cứ hát ở đây, đây là phòng tốt nhất, chúng em sẽ đổi địa phương khác.



Vương Kiếm vội vàng nói.



- Phải không? Vậy thì được, các chú đi mau, chị muốn hát.



Liễu Mộng lập tức đuổi người, đồng thời cũng gọi hai cô gái ở phía sau:



- Tiểu Mạn, Hinh Hinh, chúng ta hát thôi.



- Đại ca, bọn em ra ngoài trước.



Vương Kiếm vội vàng muốn bỏ đi.



- Đi mau.



Tên đầu bóng có chút do dự, Vương Kiếm vội vàng rống lên.



Tên đầu bóng lại càng hoảng sợ, hắn tranh thủ đứng dậy dẫn bốn tên đàn em rời khỏi phòng.



- Thiên ca, chị dâu, mọi người chậm rãi chơi đùa.



Vương Kiếm cúi đầu khom lưng bắt chuyện, hắn là người ra khỏi phòng cuối cùng, mà một căn phòng rộng chỉ còn lại một mình Hạ Thiên và ba người phụ nữ.


- Được rồi.



Liễu Vân Mạn nhìn cô cô nằm trong ngực Hạ Thiên mà mở lời đồng ý.



Liễu Vân Mạn khá quen thuộc Tôn Hinh Hinh, mà Tôn Hinh Hinh cũng biết rõ lai lịch của Liễu Mộng, nàng biết đối phương hôn mê mười sáu năm. Đáng lý ra nàng có vài phần ghen ghét với Liễu Mộng nhưng bây giờ lại không còn địch ý.



Một người hôn mê mười sáu năm, bây giờ tỉnh lại dù làm ra chuyện gì thì chắc chắn cũng có người tình nguyện tha thứ, hơn nữa bây giờ Liễu Mộng cũng không làm ra chuyện gì, cũng chỉ đơn thuần là tính cách như vậy mà thôi.



Liễu Mộng ngủ rất ngon, nàng ôm Hạ Thiên rất chặt, tối hôm nay dĩ nhiên Hạ Thiên ngủ cùng giường với Liễu Mộng, nhưng nàng ngủ quá say nên hắn cũng không lợi dụng lúc nàng ngủ để làm chuyện gì, cả hai ôm nhau ngủ. Tất nhiên Hạ Thiên cũng có thói quen, vấn đề thử độ co dãn của vài bộ vị trên người Liễu Mộng là khó tránh khỏi.



Rạng sáng hôm sau Hạ Thiên lập tức bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.



- Ai vậy?



Hạ Thiên mơ màng nhận điện thoại.



- Hạ Thiên, là tôi, cậu có thể đến đây được không? Tình hình của ông nội hình như càng thêm xấu.



Điện thoại vang lên âm thanh hoảng loạn của Diệp Mộng Oánh.



- À, được rồi, mỹ nữ tỷ tỷ không nên quá nôn nóng, tôi sẽ đến ngay.



Hạ Thiên lập tức tỉnh táo.



Hạ Thiên cúp điện thoại mà nghe được trong ngực vang lên giọng nói của Liễu Mộng:



- Tiểu bại hoại, cậu đi đâu đấy?



- Đi cứu người.



Hạ Thiên thuận miệng nói:



- Chị Mộng, chị cứ ngủ, tôi đi một mình.



- Chị cũng muốn đi.



Liễu Mộng ngồi dậy.



- Được rồi, vậy cùng đi.



Hạ Thiên tất nhiên rất tình nguyện dẫn Liễu Mộng theo, tối nay hắn ôm nàng ngủ mà số lượng băng hỏa linh khí đã tiêu hao khi thi triển Ngịch Thiên Bát Châm đã hoàn toàn hồi phục.



Hạ Thiên nhìn Liễu Mộng mà trong đầu lóe lên tinh quang, hắn đã có biện pháp cứu một mạng của ông nội Diệp Mộng Oánh.