Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 782 : Có thể sống đến ba mươi tuổi
Ngày đăng: 04:51 20/04/20
- Cám ơn chú Thạch.
Vân Thanh khẽ lên tiếng.
- Tiểu Thanh, chú biết rõ những chuyện này rất đột ngột đối với cháu, sợ rằng cháu khó thể nào tiếp nhận ngay...
Thạch Trường Canh khẽ thở dài.
- Không phải vậy, chú Thạch.
Vân Thanh cắt đứt lời Thạch Trường Canh:
- Nói thật, tuy rất đột nhiên nhưng cháu rất vui, cháu vui vì chú đã kết hôn với mẹ cháu, cháu cũng vui vì mình có một đứa em. Cũng giống như những gì chú đã nói, sau này chú và Thuần Thuần sẽ là người nhà của cháu, chỉ có hai người mới là người nhà chính thức của cháu.
- Tốt, tốt, Tiểu Thanh, cháu có thể nghĩ như vậy thì quá tốt.
Thạch Trường Canh có vẻ rất vui:
- Những chuyện khác không cần phải nói, Tú Mai đã làm cơm xong, chúng ta cùng dùng cơm. À, người nhà cùng ăn một bữa thật ngon mới được.
Thạch Trường Canh dự đoán rất chuẩn, khi hắn đi ra khỏi phòng ngủ thì Vân Tú Mai đã dọn cơm lên bàn ăn.
Bầu không khí buổi tối khá hòa hợp, Thạch Trường Canh có vẻ rất vui, còn uống một chai rượu gạo. Hạ Thiên uống khá nhiều, đây là rượu tự nấu, uống rất tốt, hắn cảm thấy hương vị ngon vì vậy trực tiếp uống khá nhiều.
- Tiểu Hạ, tửu lượng của cháu rất tốt.
Thạch Trường Canh lập tức lau mắt nhìn Hạ Thiên:
- Rất tốt, thật sự rất tốt, tôi luôn cảm thấy đàn ông uống rượu giỏi mới là đàn ông, có cậu quan tâm chăm sóc Tiểu Thanh, tôi cũng yên tâm.
Thạch Trường Canh không đợi Hạ Thiên kịp nói mà tiếp tục:
- Thật ra Tiểu Hổ cũng có thể uống, nhưng nó thường xuyên lái xe, vì vậy bây giờ không uống rượu. Tôi nói cho cậu biết, Tiểu Hổ thật sự là nhân tài, cậu ấy là thành viên của Hắc Báo, cháu đã nghe nói về Hắc Báo chưa? Đó chính là bộ đội đậc chủng mạnh nhất của đất nước. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Cục trưởng, chú đừng khen như vậy, cháu quả thật đã tham gia Hắc Báo, nhưng chưa rèn luyên xong đã bị loại vì không thông qua khảo hạch.
Thạch Tiểu Hỏ có chút ngượng ngùng.
- Hắc Báo sao?
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu:
- Chỗ đó không được tốt lắm.
Thạch Trường Canh nghe nói như vậy thì không khỏi ngẩn ngơ, Thạch Tiểu Hổ cũng có chút xấu hổ.
- Này, cậu nói gì vậy?
- Đúng, chú Thạch, Hạ Thiên là thầy thuốc.
Vân Thanh lúc này mới nhớ, sau đó nàng giống như tìm được cứu tinh, nàng chụp lấy tay Hạ Thiên:
- Cậu có biện pháp chữa trị cho Thuần Thuần, có phải không?
- Chị Vân Thanh, tôi có biện pháp, chỉ cần không phải là người chết thì tôi có thể chữa được.
Hạ Thiên trả lời.
- Vậy cậu mau chữa cho Thuần Thuần đi.
Vân Thanh bây giờ rất sốt ruột, điều này cũng khó trách, nàng biết mình có em gái, còn chưa kịp vui sướng thì biết em căn bản khó sống như người thường. Em nàng chỉ sống được ba mươi tuổi, điều này không làm nàng nôn nóng sao?
- Chị Vân Thanh, chuyện này có chút phiền toái
Hạ Thiên ra vẻ khó xử.
- Có phiền toái gì?
Vân Thanh vội vàng nôn nóng:
- Tôi mặc kệ cậu có phiền toái gì, tóm lại cậu phải chữa tốt cho nó.
- Tiểu Thanh, cháu đừng vội.
Thạch Trường Canh không hiểu rõ tình huống nhưng vẫn mở miệng khuyên bảo:
- Dù muốn trị bệnh thì cũng không cần nóng lòng nhất thời, trước tiên cơm nước xong rồi nói sau.
- Đúng vậy, chị Vân Thanh, không cần vội, muộn một chút cũng không có vấn đề gì.
Hạ Thiên cũng nói.
Vân Thanh tỉnh táo trở lại, nàng cũng thấy mình quá nôn nóng.
- Được rồi, lát nữa nói sau.
Vân Thanh khẽ nói.
Đúng lúc này chuông điện thoại của Hạ Thiên lại vang lên:
- Ông xã, điện thoại kìa...