Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 794 : Tôi sẽ chờ thêm một lát nữa

Ngày đăng: 04:51 20/04/20




- Ai điện thoại cho cậu vậy?



Vân Thanh không nhịn được phải hỏi.



- Không biết.



Hạ Thiên thật sự không biết.



- Vậy cậu nghe máy đi, lỡ may có chuyện quan trọng gì đó thì sao?



Vân Thanh nói.



Hạ Thiên vốn không muốn nhận điện thoại, nhưng điện thoại cứ vang lên liên tục, cuối cùng hắn phải nhấn nút nghe:



- Alo.



- Đại...Đại ca, là em đây.



Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói nhút nhát e lệ:



- Em...Em là Dương San.



- Cô tìm tôi làm gì?



Hạ Thiên có chút kỳ quái, nha đầu nay chẳng lẽ biết hắn muốn đánh mình, vì vậy mới điện thoại cho hắn?



- Đại ca, chị gái nói em có việc thì nên tìm anh.



Dương San vẫn sợ hãi, thật ra nàng nói chuyện với người khác sẽ không nhát gan như vậy, nhưng khi nói chuyện với Hạ Thiên thì nàng lại sợ. Hoặc có thể nói, sau khi nàng bị Hạ Thiên sàm sỡ thì thấy mặt là sợ, trước đó nàng nào có sợ hắn, nàng còn cho rằng hắn là người tốt.



Chị gái trong miệng Dương San chính là Kiều Tiểu Kiều, Hạ Thiên thấy nàng đưa Kiều Tiểu Kiều ra thì cảm thấy buồn bực, hắn nghĩ đến chuyện Kiều Tiểu Kiều muốn mình làm tốt quan hệ với Dương San, tuy bây giờ hắn không vui nhưng vẫn chào hỏi một câu:



- Này, cô có chuyện gì?



- Đại ca, Nhạc Dương nói cả ngày hôm nay không ngủ được, bạn ấy nói là anh làm cho mình bị như vậy, anh có biện pháp nào không?
Người đàn ông có vẻ rất bình tĩnh, giọng điệu không nóng không lạnh, không có chút tức giận.



- Này, trả thù lao cái gì? Dương San chúng tôi căn bản không cần tiền của các người, bạn ấy chỉ cảm thấy có nghĩa vụ đến đây làm phim tuyên truyền mà thôi. Hừ, nhưng các người lại đùa giỡn người ta như kẻ ngốc, đầu tiên là để chúng tôi đợi ở đây hai ngày chẳng làm gì, bây giờ còn nói không cần cô ấy làm đại sứ, cá người còn không biết xấu hổ để bạn ấy dẫn đường sao?



Nhạc Dương càng nói càng tức:



- Toi cảm thấy các người đúng là không ra gì, chúng tôi mặc kệ, ngày mai chúng tôi sẽ về.



- Nhạc Dương, thôi bỏ đi, mình không sao, dẫn đường cũng được.



Dương San không nhịn được phải nói một câu.



- Dương San, đây sao lại nói là không có gì, bạn tình nguyện tuyên truyền cho quê hương là một chuyện, nhưng bọn họ đùa giỡn cậu là một chuyện khác. Nếu không có bạn thì ai biết Thanh Phong Sơn là địa phương quái quỷ gì? Bây giờ thì tốt rồi, cậu tuyên truyền cho Thanh Phong Sơn, cậu miễn phí làm phim cho bọn họ, bây giờ bọn họ lại ghét bỏ bạn, tìm một ngôi sao nhỏ để thay thế, chỉ để cậu dẫn đường, đây đúng là làm nhục bạn.



Nhạc Dương tỏ ra rất tức giận, cuối cùng nàng còn nói một câu với người đàn ông kia:



- Được rồi, bây giờ các người đi ra, đừng làm phiền chúng tôi.



Người đàn ông kia vẫn không nóng không lạnh:



- Sinh viên Nhạc Dương, Dương San là người trưởng thành, những chuyện thế này phải do chính cô ấy quyết định.



- Dương San, bạn nghe mình, nói cho anh ta biết, ngày mai chúng ta về trường.



Nhạc Dương thở phì phò nói:



- Nghe lời của mình, bạn xem có gì mà mình không nghĩ cho bạn?



Dương San không khỏi do dự, quả thật từ khi vào đại học thì nàng luôn được Nhạc Dương quan tâm, có nhiều chuyện nàng không hiểu, đều là Nhạc Dương giúp nàng, vì vậy nàng mới hiểu ra nhiều thứ. Tuy nói nàng muốn làm tốt cho quê hương, nhưng nàng cũng hiểu Nhạc Dương muốn tốt cho mình.



Khi thấy Dương San do dự thì người đàn ông kia nhíu mày, sau đó hắn chậm rãi nói:



- Sinh viên Dương San, nếu em thật sự muốn đi thì chỉ sợ phải trả lại cho chúng tôi mười ngàn tiền công.