Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 821 : Sao không có mắt như vậy

Ngày đăng: 04:51 20/04/20




- Anh đến đây với vợ.



Hạ Thiên thuận miêng nói.



Thư Tịnh nghe nói như thế mà cảm thấy bị hắn ôm rất mất tự nhiên, Mạc Văn Tịnh thì càng bội phục Hạ Thiên, người này đúng là lợi hại, gặp em vợ mà còn không quan tâm. Nàng biết rõ Thư Tịnh không có em gái, như vậy Hạ Thiên này rõ ràng đang lăng nhăng và bị bắt gặp.



Cũng may Liễu Vân Anh cảm thấy điều này không có gì mất bình thường, vì nàng đã gặp nhiều tình cảnh như vậy. Một chuyện không bình thường như cô cô và chị ruột cùng thờ một chồng còn phát sinh, bây giờ việc này có gì mà không được.



- Này, anh rể, em vừa bị người ta ức hiếp, an giúp em đi hả giận được không?



Liễu Vân Anh mở miệng hỏi.



- Em lại bị đánh sao?



Hạ Thiên có chút kỳ quái:



- Em nào có số ăn đòn, sao bị đánh hoài vậy?



Liễu Vân Anh thiếu chút nữa đã bị những lời này của Hạ Thiên làm cho nghẹn chết, cái gì là số ăn đòn? Có người nói vậy sao?



- Anh rể, không phải có người đánh em.



Liễu Vân Anh có chút buồn bực, nàng chỉ về phía cách đó không xa:



- Anh rể, anh có thấy chiếc BMW đó không?



- Thấy, là BMW của em sao?



Hạ Thiên thuận miệng hỏi:



- Lần trước em làm cho chiếc BMW của chị Vân Mạn bị đập nát, có phải em muốn bồi thường chiếc khác không?



- Khụ, khụ...



Liễu Vân Anh thiếu chút nữa thì nghẹn chết:



- Điều này, chị, em nào có tiền mua BMW? Chị cũng nói em không cần bồi thường.



- Không phải là BMW của em, vậy em nói anh xem làm gì?



Hạ Thiên có chút mất hứng.



- Anh rể, tên chạy chiếc BMW kia vừa nói, hắn sẽ bao em với giá năm ngàn một tháng.



Liễu Vân Anh nói ra nguyên nhân.
Thư Tịnh không khỏi hỏi một câu.



- Không chết đâu, nhiều lắm chỉ biến thành thái giám.



Hạ Thiên thuận miệng nói.



Thư Tịnh đang định hỏi thêm điều gì đó thì chuông điện thoại vang lên.



Thư Tịnh nhận điện thoại, vẻ mặt biến đổi.



- Không tốt, cha tôi bị đánh.



Thư Tịnh vội vàng nói:



- Tôi phải về nhà ngay.



Thư Tịnh xoay người chạy ra cửa lớn, nhưng nàng vừa chạy được vài mét thì thân thể nhẹ bẫng, Hạ Thiên đã bế nàng lên.



- Vợ Tịnh Tịnh, tôi đưa chị về.



Hạ Thiên nói một câu rồi tiếp tục chạy đi, lần này Thư Tịnh không từ chối ý tốt của Hạ Thiên.



Hai tên vệ sĩ của Thư Tịnh và Mạc Văn Tịnh thì có chút ngây ngốc, bọn họ thật sự không đuổi kịp Hạ Thiên.



Hạ Thiên ôm Thư Tịnh nhanh chóng chạy đến đại học thể dục thể thao Giang Hải, sau đó chạy về nhà nàng. Lúc này trong nhà Thư Tịnh có chút hỗn loạn, không ít người tụ tập lại, có vài người Hạ Thiên quen biết, gồm Khương Phong và vài tên thành viên đội bóng rổ, cũng có vài người hắn không biết. Lúc này Hạ Thiên cũng nhanh chóng thấy được cha của Thư Tịnh là Thư Thế Minh, gương mặt lão đang sưng vù lên, bộ dạng cực kỳ tức giận, cũng có chút bất đắc dĩ.



- Bố, bố không sao đấy chứ?



Thư Tịnh vội vàng hỏi.



- Không có gì, Tiểu Tịnh, sao con về rồi?



Thư Thế Minh thấy con gái thì không khỏi có chút sốt ruột.



- Vợ, đám ngu ngốc kia đâu?



Lúc này Hạ Thiên mới hỏi một câu, trong nhà có quá nhiều người, hắn không biết ai là người nhà Trần Kiện.



- Mày là bạn trai của Thư Tịnh sao? Mày hại chết em tao, bây giờ tao liều mạng với mày.



Đúng lúc này một giọng phụ nữ chói tai vang lên, Hạ Thiên quay đầu nhìn, một người phụ nữ hơn hai mươi đang phóng về phía hắn.



Hạ Thiên không quan tâm đối phương là ai, hắn vung chân đá văng người phụ nữ ra ngoài.