Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 840 : Mâu thuẫn của Tống Ngọc Mị

Ngày đăng: 04:52 20/04/20




- Tống Ngọc Mị ơi là Tống Ngọc Mị, mày cần gì phải khổ sở? Mày cũng không phải thật lòng đối với hắn, sao trông mong hắn có thể thật lòng?



Tống Ngọc Mị thầm nói với chính mình như vậy, nàng rất muốn cố gắng bỏ đi những ý niệm không thoải mái trong đầu, nhưng nàng phát hiện những suy nghĩ này khó thể vứt bỏ.



- Vợ Mị Mị, chị đang suy nghĩ gì vậy?



Âm thanh của Hạ Thiên làm Tống Ngọc Mị giật mình thức tỉnh.



Tống Ngọc Mị lắc đầu, giọng nói vô tình có chút lạnh lùng:



- Không có gì, chỉ nhớ đến vài sự việc trước kia.



- À, vợ Mị Mị, sao chị lại đến thành phố Giang Hải? Chị cố ý đến tìm tôi sao?



Hạ Thiên lại hỏi.



- Bảo tàng thành phố Giang Hải mời tôi đến giám định vài món đồ cổ, vì vậy tôi mới đến đây.



Tống Ngọc Mị thản nhiên nói:



- Nhưng ngày mốt tôi mới làm việc với bọn họ, vì nghĩ cậu ở đây nên tôi đến sớm hai ngày.



Hạ Thiên lập tức vui sướng, vợ Mị Mị quả nhiên đến vì hắn.



Tống Ngọc Mị đến bên giường ngồi xuống, sau đó nàng có vẻ tùy ý nói:



- Đây là lần đầu tiên tôi đến Giang Hải, nếu không có gì thì hai ngày sau cậu theo tôi dạo chơi nhé? Tôi nghe nói phong cảnh nơi đây rất tốt.



- Vợ Mị Mị, tôi không thể theo chị đi dạo chơi được.



Hạ Thiên không khỏi gãi đầu, nếu là bình thường thì hắn nhất định sẽ đồng ý, nhưng hôm nay vợ Mị Mị đến không khéo cho lắm.



Tống Ngọc Mị chợt giật mình, trong dự đoán của nàng thì Hạ Thiên nhất định sẽ đồng ý, nhưng thực tế hắn lại từ chối, điều này thấy có vẻ không giống như là hắn. Chẳng lẽ mới vài ngày không gặp mà đối phương biến đổi rồi sao?



Tống Ngọc Mị nhanh chóng nghĩ đến lúc xem tư liệu về Hạ Thiên, người này có rất nhiều phụ nữ ở Giang Hải, chẳng lẽ hắn phải đi cùng người khác mà chẳng có thời gian với nàng?
Hạ Thiên nghiêm trang nói:



- Chỉ cần là như vậy thì sẽ có chút sát khí, tôi chắc chắn sẽ cảm nhận được, nếu không có nguy hiểm thì tôi không dễ dàng tỉnh lại được.



- Tôi đói bụng.



Tống Ngọc Mị không cùng Hạ Thiên dây dưa với vấn đề kia.



- Chúng ta đi dùng cơm.



Hạ Thiên ngồi thẳng người, hắn thuận tay đưa đồng hồ lên xem, hắn thấy bây giờ không còn sớm, đã hai giờ trưa rồi.



- Không được, tôi phải điện thoại cho quầy phục vụ, để bọn họ đưa thức ăn đến là được.



Tống Ngọc Mị cũng không muốn đi xuống, nàng cầm lấy điện thoại bên giường gọi ra ngoài, kêu hai phần bò bít tết, một chai rượu đỏ.



Mười phút sau bò bít tết và rượu được đưa lên, cuối cùng Hạ Thiên ăn hết một phần rưởi bò bít tết, rượu cũng bị Hạ Thiên uống hết. Tống Ngọc Mị chỉ uống nửa ly, nhưng dù là như thế thì gương mặt trắng nõn của nàng cũng ửng đỏ, làm nàng càng trở nên kiều diễm.



- Vợ Mị Mị, chị thật sự xinh đẹp.



Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc Mị, hắn có chút xuất thần.



Tống Ngọc Mị bị Hạ Thiên nhìn mất tự nhiên, ánh mắt người này quá có lực xuyên thấu, hình như chĩa cả vào trong quần áo của nàng. Tuy không phải là lần đầu tiên cảm nhận ánh mắt như vậy của Hạ Thiên, nhưng nàng vẫn không thích ứng. Nguồn truyện: Truyện FULL



- Chúng ta ra ngoài chơi một chút.



Tống Ngọc Mị đứng lên, nếu nàng không nghĩ biện pháp di chuyển lực chú ý của đối phương, sợ rằng nàng sẽ bị hắn ăn sạch.



Tống Ngọc Mị cũng không quan tâm Hạ Thiên có đồng ý hay không, nàng bắt đầu đi ra cửa, nhưng nàng mới đi được vài bước thì thân thể chợt nghiêng, nàng té xuống đất.



- Vợ Mị Mị, chị làm sao vậy?



Hạ Thiên chợt kinh hoàng, hắn vội vàng vung tay giữ lấy Tống Ngọc Mị, một tay nhanh chóng điều tra tình huống của nàng.