Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 866 : Birdle*

Ngày đăng: 04:52 20/04/20




- Golf sao?



Hạ Thiên lắc đầu:



- Là thứ gì? Chơi vui không?



- Điều này, khá hay, có rất nhiều người thích.



Ôn Sĩ Luân có chút chần chừ, cuối cùng đề nghị:



- Nếu không chúng ta đi làm vài ván?



- Vậy thì đi, để tôi xem có khó không, đơn giản thì không chơi.



Hạ Thiên nhanh chóng chưa ra quyết định.



Trên du thuyền thật sự có golf trường, nhưng chỉ có thể xem là sân golf mini, không lớn như sân golf bên ngoài, nhưng muốn chơi thì không có vấn đề. Vì vậy mà khi Hạ Thiên và Ôn Sĩ Luân vào sân golf thì cũng đang có người chơi.



- Chào.



Nhanh chóng có người chào hỏi Hạ Thiên và Ôn Sĩ Luân, đó là một người đàn ông hơn ba mươi, khá phong độ tiêu sái, ăn mặc như vận động viên, bên cạnh hắn còn có một người đẹp tóc ngắn, cũng mặc đồ thể thao, dáng người không tệ.



Chỉ cần nhìn cách ăn mặc và màu da thì biết đây là người Hoa, nhưng tên đàn ông khốn kia lại nói ngôn ngữ gì mà Hạ Thiên chẳng hiểu.



- Cậu Hạ, đây là Phó Đông Hào tiên sinh và vị hôn thê Trương Gia Lệ tiểu thư, bọn họ là người Thượng Hải.



Ôn Sĩ Luân khẽ giới thiệu với Hạ Thiên.



- Thượng Hải cái gì?



Hạ Thiên có chút kỳ quái:



- Là quái thú bò ra từ trên mặt biển sao?



Ôn Sĩ Luân không khỏi ngẩn ngơ, người này không biết Thượng Hải là gì sao?



- Cậu Hạ, Thượng Hải là thành phố nổi tiếng trong nước, cậu chưa đến sao?



Ôn Sĩ Luân giải thích, trong lòng thầm nghĩ, dù chưa đi qua cũng phải biết chứ?



- À, thì ra là Thượng Hải kia, tôi biết rồi.



Hạ Thiên dùng ánh mắt có chút buồn bực nhìn tên Phó Đông Hào, hắn rất mê hoặc:
Phó Đông Hào tin tưởng mười phần, vừa rồi hắn đã nghe và phát hiện tiểu tử này căn bản chưa từng chơi golf, với trình độ của hắn thì hoàn toàn có thể thắng một người chưa từng chơi golf dễ như trở bàn tay.



- Nhanh lên, tôi còn bận nhiều việc.



Hạ Thiên thúc giục mất kiên nhẫn.



Ôn Sĩ Luân không nói gì, Hạ Thiên ăn cơm đắc tội với người, đi chơi cũng đắc tội với người, năng lực gây chuyện thật sự quá mạnh mẽ.



Trận đấu cuối cùng cũng bắt đầu, trình độ của Phó Đông Hào là không sai, ba gậy vào lỗ, một Birdie*.



(*: Một birdie là số điểm ghi được khi đưa được banh vào lỗ mà chỉ phải thực hiện số lần đánh của một tay chơi gôn chuyên nghiệp hạng trung bình.)



- Đông Hào, đánh rất tốt.



Trương Gia Lệ ở bên kia dùng giọng trong trẻo nói.



Phó Đông Hào thật sự hưng phấn, hắn nhìn Hạ Thiên:



- Chỉ cần cậu cũng đánh được một Birdie, tôi coi như thắng.



- Birdie?



Hạ Thiên lầm bầm, khó khăn hình như quá lớn, nơi đây làm gì có chim để đánh**?



(**: Birdie là "tiểu điểu cầu", Hạ Thiên không hiểu là gì và nghĩ là đánh bóng vào chim.)



Nhưng Hạ Thiên nhanh chóng có ý nghĩ, hắn vung gậy, quả cầu màu trắng tạo nên một đường cong duyên dáng, đánh trúng đũng quần của Phó Đông Hào.



- Á.



Phó Đông Hào lập tức hét thảm, hai tay bụm lấy hạ bộ, hắn té xuống đất quay cuồng.



- Ngu ngốc, anh đánh chim rất tốt chứ?



Hạ Thiên có vẻ rất đắc ý.



Ôn Sĩ Luân hoàn toàn choáng váng, hắn tưởng rằng đây là vô tình, nào ngờ Hạ Thiên nói ra như vậy, là cố ý sao? Hắn nghĩ Birdie là dùng bóng đánh vào chim người khác à?



- Mày...Mày...



Phó Đông Hào đau đến mức bất tỉnh, hắn nói hai chữ rồi không thể tiếp tục. Hạ Thiên thì tiện tay quăng gậy golf xoay người bỏ đi.