Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 930 : Thứ tôi không thiếu chính là tiền

Ngày đăng: 04:53 20/04/20




- Này người quái dị, tôi không có hứng thú với đứa con ngu ngốc của bà, nhưng tòa biệt thự bên kia vừa mới sập, đứa con ngu ngốc của các người hình như bị vùi lấp bên dưới, sống hay chết tôi không biết, nhưng nếu bây giờ bà không chạy đi cứu, sợ rằng tám phần sẽ chết.



Hạ Thiên lười biếng nói.



- Cái gì, không thể nào.



Vẻ mặt Lâm Hiền Mỹ chợt biến đổi lớn, nhưng nàng thật sự không cãi nhau với Hạ Thiên, nàng vội vàng xông ra ngoài. Một lúc sau mọi người chợt nghe thấy tiếng hô lớn:



- Có ai không, cứu mạng.



Hà Quang Minh cũng hô lớn:



- Người đâu, cứu mạng.



Đám người Lãnh Hồng Bác nghe được những tiếng kêu gào của Hà Quang Minh và Lâm Hiền Mỹ mà đưa mắt nhìn nhau, khoảnh khắc này chẳng ai biết có chuyện gì xảy ra.



Lãnh Băng Băng lại hiểu được vài phần, có lẽ hạ thiên lại làm điều gì đó.



- Băng Băng, chúng ta đi xem náo nhiệt.



Hạ Thiên lúc này lóe người đến bên cạnh Lãnh Băng Băng, hắn nắm tay nàng đi ra ngoài.



- Chúng ta cũng đi xem.



Vương Vi có chút hiếu kỳ, nàng néo tay Lãnh Hồng Bác đi ra ngoài.



Ngay sau đó tất cả đều đi ra ngoài, kể cả cha mẹ Lãnh Hồng Bác và bốn tên vệ sĩ.



Dù bây giờ là buổi tối nhưng trong khu dân cư có đèn đường, tuy không sáng như ban ngày nhưng lại dễ dàng thấy rõ tình huống của những tòa biệt thự bên cạnh. Nhưng khi đưa mắt nhìn thì ai cũng ngẩn ngơ, tòa biệt thự kia sao lại sập rồi?



- Người đâu, có ai không, mau đến hỗ trợ, bên trong có người, có con tôi.



Lâm Hiền Mỹ lúc này gào lên điên cuồng.



- Mau lên, các người mau lại đây, sao chậm chạp như vậy?



Hà Quang Minh gào với điện thoại, có vẻ đang gọi cảnh sát.




Lâm Hiền Mỹ thật sự tức giận.



- Không sai, tôi chính là đùa giỡn bà.



Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.



- Cậu...Cậu chờ đó cho tôi.



Lâm Hiền Mỹ tức đến mức toàn thân run rẩy.



- Yên tâm, tôi sẽ chờ.



Hạ Thiên cười hì hì:



- Tôi sẽ chờ đến kih đứa con chết bầm của bà được lôi ra.



Hạ Thiên dừng lại một chút rồi bổ sung:



- Thật ra con của các người cũng không tệ, ít nhất cũng có một thằng phóng viên đi cùng. Bà xem, nó chết còn có người đi theo làm bạn, đáng tiếc đó không phải là phụ nữ.



Lãnh Hồng Bác và Vương Vi lúc này đã cảm thấy hết giận, anh rể của bọn họ quá hùng mạnh, thậm chí còn làm tốt hơn cả chị gái lúc vừa rồi.



Đám vệ sĩ thì có chút đồng tình với Lâm Hiền Mỹ, người phụ nữ này đúng là không biết sống chết, dám đắc tộ với cả Lãnh Băng Băng, thật sự không sợ chết. Bà ta không biết Lãnh Băng Băng là phụ nữ của Hạ Thiên sao? Ở thành phố Giang Hải này ai cũng có thể đắc tội nhưng phụ nữ của Hạ Thiên thì đừng nên động vào.



Vài phút sau xe cứu hỏa và cứu thương trước sau chạy đến, sau một lúc đào bới thì Hà Chấn và một tên phóng viên bị chôn vùi cũng được móc ra, đáng tiếc là đã quá muộn, đám bác sĩ ra vẻ cấp cứu một lúc, cuối cùng tuyên bố bọn họ đã chết.



- Không...Không thể nào, Tiểu Chấn sẽ không chết, sẽ không chết...



Lâm Hiền Mỹ thiếu chút nữa đã phát điên, nàng điên cuồng kéo một tên bác sĩ:



- Anh mau cứu nó, nó còn chưa chết... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn



- Đúng là ngu ngốc, con bà toi lâu rồi.



Hạ Thiên ở bên cạnh xem náo nhiệt, lúc này hắn lười biếng nói một câu.