Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 947 : Lừa chị cởi sạch quần áo
Ngày đăng: 04:53 20/04/20
- Có nằm lên giường không?
Ninh Khiết nhìn lên giường rồi không khỏi nhớ đến tình hình lần trước Hạ Thiên chữa bệnh cho mình, vì vậy mà có chút bất an, nàng có chút do dự, cuối cùng dùng giọng không yên hỏi:
- Có cần cởi quần áo hay không?
- Tất nhiên rồi.
Hạ Thiên trả lời hầu như không chút do dự.
- Sao? Phải...Phải cởi quần áo à?
Gương mặt Ninh Khiết chợt đỏ ửng, lần trước nàng cởi sạch tất cả, nhưng khi đó nàng là một người phụ nữ xấu, trong lòng cũng không cảm thấy xấu hổ như bây giờ. Nhưng tình hình lúc này là không giống, bây giờ là cô nam quả nữ, nếu nói nàng phải nằm trước mặt hắn không mảnh vải che thân, điều này có hơi khó khăn.
- Quỷ keo kiệt, sao chị dông dài như vậy? Chị chưa cởi bao giờ sao? Tôi cũng chưa phải chẳng từng xem, có gì mà không được.
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Nếu chị tiếp tục nhỏ mọn, tôi sẽ không chữa bệnh.
- Tôi...Tôi chỉ không quen mà thôi.
Ninh Khiết giải thích, sua đó nàng khẽ cắn môi:
- Được, tôi cởi.
Ninh Khiết hít vào một hơi thật sâu rồi nhanh chóng cởi quần áo trên người, sau đó nàng nằm trên giường không mảnh vải che thân, nhưng hai mắt lại nhắm chặt, nàng thật sự không dám nhìn hạ thiên.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Ninh Khiết ở trên giường một lúc rồi lầm bầm:
- Sau khi quỷ keo kiệt luyện công thì dáng người tốt hơn trước kia một chút, cân xứng hơn trước.
Tuy Hạ Thiên nói không lớn nhưng Ninh Khiết vẫn nghe thấy rất rõ ràng, nàng rất muốn nói chuyện nhưng cuối cùng xấu hổ không nên lời.
- Ngực tuy không lớn nhưng rất xinh, chân cẳng cũng ngon...
Hạ Thiên bắt đầu soi mói.
Ninh Khiết cuối cùng cũng không nhịn được:
Hạ Thiên quyết định trước tiên không nghĩ đến vấn đề này, nếu thật sự là như vậy thì sau này Ninh Khiết chắc chắn sẽ còn đến tìm hắn.
Hạ Thiên nhanh chóng xuống lầu sáu, hắn chuẩn bị đến thăm Kiều Tiểu Kiều. Nhưng hắn còn chưa đến bên ngoài phòng Kiều Tiểu Kiều thì nghe được một âm thanh quen thuộc:
- Ủa, tiểu bại hoại, cậu biết chị đến rồi à? Chị còn chưa điện thoại cho cậu, sao cậu biết mà đến đón?
Khi âm thanh vang lên thì một bóng trắng phóng về phía Hạ Thiên, sua đó một thân thể mềm mại thơm ngát phóng vào ngực hắn. Hắn thuận tay ôm lấy nàng, trong lòng thầm nghĩ, chị Mộng đến quá nhanh.
- Đúng vậy, chị Mộng, tôi cảm thấy chị sắp đến, vì vậy đến đón chị.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Hì hì, tiểu bại hoại, thấy cậu ngoan, chị không giận cậu. À, đúng rồi, chị còn chưa ăn cơm, cậu đưa chị đi ăn, sau đó dẫn chị đi chơi, chút nữa quay về chị cho cậu ăn bánh bao.
Liễu Mộng dùng giọng quyến rũ và dễ nghe nói.
- Được, tôi đưa chị đi.
Hạ Thiên lập tức nói.
- Hạ tiên sinh.
Lúc này vài âm thanh vang lên, là một đám có nam có nữ, rõ ràng cùng đến với Liễu Mộng.
- Trước tiên các người đến tìm Tiểu Kiều, chị ra ngoài chơi với tiểu bại hoại cái đã.
Liễu Mộng nhanh chóng phân phó một câu, sau đó nàng kéo Hạ Thiên xuống lầu:
- Tiểu bại hoại, chúng ta đi thôi, chị đói lắm rồi.
Hạ Thiên cũng bỏ qua ý nghĩ đi tìm Kiều Tiểu Kiều, hắn đưa Liễu Mộng đến nhà hàng của khách sạn ở lầu một. Khi thấy Hạ Thiên tiến vào thì đám nhân viên phục vụ chợt hoảng hồn, người kia lại đến dùng cơm nữa rồi.
- Tiểu bại hoại, chị không muốn dùng cơm ở đây, đổi chỗ khác đi.
Liễu Mộng nói một câu.
Nhân viên phục vụ nghe nói như vậy thì dùng ánh mắt cảm kích nhìn về phía Liễu Mộng, người đẹp kia đúng là quan thế âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.