Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 967 : Đầu đau nhức, bàn chân chảy mủ

Ngày đăng: 04:54 20/04/20




- Tiểu bại hoại, đám người này quá xấu.



Liễu Mộng rất tức giận:



- Rõ ràng để cho lưu manh ức hiếp chị, còn muốn quay phim chụp ảnh, dù muốn thì cũng chỉ có tiểu bại hoại được làm, chị phải đánh bọn họ.



Liễu Mộng rất tức giận, hậu quả tất nhiên là rất nghiêm trọng, vì vậy mà nàng vừa nói xong đã bắt đầu ra tay. Hai tên đàn ông bị Liễu Mộng đánh ngã, sau đó bị nàng giẫm đạp điên cuồng, hai tên liên tục kêu thảm.



- Dừng tay, các người làm gì? Tôi báo cảnh sát.



Tưởng Hiểu Di ở bên cạnh quát lớn, sau đó nàng lấy điện thoại ra, bộ dạng có thể gọi đi bất cứ lúc nào.



- Này, hai tên ngốc này là vệ sĩ của cô sao?



Hạ Thiên lúc này trừng mắt nhìn Tưởng Hiểu Di:



- Bọn họ muốn hại vợ tôi, có phải cô bắt bọn họ phải làm?



- Không...Chuyện này không liên quan đến tôi, cậu...Cậu mau bảo cô ta dừng tay, nếu không tôi báo cảnh sát.



Tưởng Hiểu Di cầm điện thoại nhưng không gọi đi.



- Chị Mộng, đừng đánh nữa, để tôi hỏi tên ngu ngốc này vài chuyện.



Hạ Thiên không quan tâm đến Tưởng Hiểu Di, hắn nói với Liễu Mộng.



- À, được.



Liễu Mộng cuối cùng cũng dừng tay, Hạ Thiên thì dùng hai tay nhấc hai tên vệ sĩ lên, hắn phóng lên cầu, sau đó đưa hai tên lơ lửng ngoài khoảng không.



- Này, hai đứa ngu ngốc, mau nói ra, ai sai các chú đối phó vợ anh?



Hạ Thiên mở miệng hỏi.



- Chính...Chính chúng tôi làm, không liên quan đến người khác...



Một vệ sĩ mở miệng nói.



Hạ Thiên khẽ buông tay, tên này lập tức rơi xuống, một lát sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết của đối phương.



- Này, thằng ngu, tuy cầu không cao nhưng nếu đầu chạm đất đầu tiên thì sẽ chết, chú xem, tên ngốc kia đã chết, chú có muốn theo hắn không?



Hạ Thiên nói với tên đàn ông mặc tây trang còn lại.



- Không...Không...Đại ca...Anh...Anh tha cho em...Em...Em chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi...



Người này đầu tiên thấy người ta nhấc xe ném ra khỏi cầu, sau đó bị đánh một trận, cực kỳ thê thảm. Sau đó hắn thấy đồng bạn của mình bị ném ra khỏi cầu, giống như đã chết, vì vậy mà bị dọa cho vỡ mật, bắt đầu cầu xin tha thứ.
- Chị Mộng, chị thích thì cứ làm, không thích thì không cần làm.



Hạ Thiên trả lời.



Liễu Mộng cảm thấy khó khăn, nàng chu miệng nhỏ:



- Hình như người ta còn không biết có nên làm hay không, cũng không biết điện ảnh là thế nào, có vui không, nếu không vui thì không đi.



- Chị Mộng, vậy chị cứ đóng phim, nếu cảm thấy thú vị thì tiếp tục, không thì bỏ qua.



Hạ Thiên nhanh chóng đưa ra ý kiến.



- Đúng, sao chị không nghĩ ra nhỉ?



Liễu Mộng đứng lại, sau đó nàng hưng phấn hôn Hạ Thiên:



- Tiểu bại hoại, vẫn là cậu thông minh.



- Chị Mộng, tôi luôn thông minh nhất.



Hạ Thiên dõng dạc nói.



- Hì hì, chúng ta đi tìm hoắc nham, chị sẽ nói cho hắn biết, chị muốn đóng phim.



Liễu Mộng mở miệng nói.



- Chỉ cần điện thoại là được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



Hạ Thiên thuận miệng nói, hắn không có hứng gặp tên Hoắc Nham kia.



- Chị không biết số điện thoại của hắn.



Liễu Mộng chớp cặp mắt đẹp.



- Tôi hỏi Đái Kim sẽ biết ngay.



Hạ Thiên suy nghĩ, sau đó hắn lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi đi, nhưng còn chưa kịp gọi thì đã có người điện thoại đến trước.



Người điện thoại đến là Vân Thanh, Hạ Thiên thuận tay nhận máy:



- Chị Vân Thanh, có chuyện gì sao?



- Anh rể, anh rể, em là Thuần Thuần, không tốt rồi, chị đang đánh nhau với người ta, bọn họ rất đông.



Bên trong điện thoại không phải là âm thanh của Vân Thanh, là giọng nói trong trẻo của của Thạch Thuần.