Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 969 : Tiểu mỹ nữ mạnh mẽ
Ngày đăng: 04:54 20/04/20
Vân Thanh lại vung một tát lên mặt Mao Đào Hoa, điều này làm cho Mao Đào Hoa choáng váng, thân thể lắc lư vài lượt rồi ngã xuống đất.
- Này, này, đừng đánh người, chuyện gì cũng từ từ, đây là cục công an. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lúc này Điền Đại Dũng cuối cùng cũng phát hiện tình huống không đúng, người đẹp kia rõ ràng không phải chỉ mạnh mẽ bình thường, hơn nữa gương mặt còn quá đẹp, ánh mắt câu hồn, dáng người nóng bỏng vượt mặt người mẫu, nhưng cũng có thể nói là mẫu bạo long.
- Tôi cảnh cáo cô, nói chuyện phải sạch sẽ một chút, nếu không thì im miệng.
Vân Thanh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Mao Đào Hoa nằm trên mặt đất. sau đó nàng dùng một tay kéo Thạch Thuần đi ra ngoài cục công an. Nàng rất căm hận người khác gọi mình là "gái", trước đó nàng ít khi ra tay đánh người, nhưng khi ở cùng Hạ Thiên khá lâu thì nàng cũng bị ảnh hưởng. Bây giờ nàng bị người ta nhục mạ mà khó thể nén giận, vì vậy trực tiếp ra ta bạo lực.
Vân Chí Quang tất nhiên lập tức theo sau, đồng thời còn lo lắng hỏi:
- Chị, như vậy không sao chứ? Mao Đào Hoa là loại đàn bà chanh chua, cô ta vừa mới uy hiếp em, nói em không trả tiền sẽ bị làm mệt chết, em sợ cô ta làm bậy.
- Đừng lo, nếu cô ta đi tố cáo chúng ta, co ta sẽ chẳng được xu nào, nếu cô ta dám làm xằng bậy, chị cũng không sợ.
Vân Thanh tin tưởng mười phần với vấn đề này, nếu làm xằng bậy, trên đời này có người làm xằng bậy bằng Hạ Thiên sao?
Trước đó Vân Thanh không muốn sự việc náo loạn, điều này không có nghĩa là nàng sợ náo loạn. Loại người như Mao Đào Hoa, nếu người khác cúi đầu thì sẽ cho rằng đang sợ hãi, nếu người ta mạnh bạo thì có lẽ sẽ sợ hãi. Vân Thanh dù sao cũng là luật sư nhiều năm, nàng đã gặp nhiều người như vậy, vì thế có thể nói là thấy rõ suy nghĩ của đối phương.
Vân Chí Quang nghe Vân Thanh nói như vậy hì cũng yên tâm hơn, hắn thấy chị mình là luật sư, có cuộc sống ở thành phố lớn, có lẽ kiến thức rộng rãi, nàng đã nói như vậy thì phải có nắm chắc. Hơn nữa hắn tuy không hiểu nhiều về anh rể Hạ Thiên kia, nhưng hắn biết anh rể không phải là người thường, dù là sức mạnh hay hậu trường cũng không giống người thường.
Vân Thanh kéo Thạch Thuần, Vân Chí Quang đi theo phia sau, ba người bọn họ nhanh chóng rời khỏi cục công an. Nhưng khi vừa đi ra cổng thì bọn họ nghe thấy tiếng quát chói tai sau lưng:
- Ngăn bọn họ lại, chặn bọn họ lại cho tao.
Người hét lên tất nhiên là Mao Đào Hoa, rõ ràng nàng đã bò lên và chạy theo.
- Điều này...Cục trưởng, phải làm sao bây giờ?
Điền Đại Dũng nhịn không được phải hỏi.
- Gọi thêm người bắt bọn họ lại.
Hồng Thiếu Huy trầm ngâm rồi nói.
- Bắt lại?
Điền Đại Dũng chợt ngẩn ngơ:
- Sao bắt cô bé kia được? Cô ấy mới chín tuổi, dù thật sự đánh chết người cũng không thể bắt được.
- An bị choáng váng rồi sao?
Hồng Thiếu Huy dùng ánh mắt hung hăng nhìn Điền Đại Dũng:
- Tôi bảo anh bắt các cô ấy sao? Tôi nói anh bắt đám người gây rối kia lại.
- Cục trưởng, tôi biết rồi.
Điền Đại Dũng vội vàng gật đầu, trong lòng có chút buồn bực, sao hắn biết cục trưởng muốn bắt ai?
Khoảnh khắc này đánh nhau cũng đã kết thúc, trên mặt đất có rất nhiều người nằm lăn lê bò toài, cũng chỉ còn hai người đẹp một lớn một nhỏ đang đứng mà thôi. Hồng Thiếu Huy có chút chần chừ, hắn đi về phía hai người đẹp, nhưng lúc này hắn lại thấy hoa mắt, trong tầm mắt lại có thêm hai người.