Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 977 : Hồ ly biến thành

Ngày đăng: 04:54 20/04/20




Cách Triệu Vũ Cơ hơn mười mét chính là một người đàn ông hơi gầy, ăn mặc trang phục mùa hè phong phanh, vào thời điểm gió lạnh gào thét thế này làm người ta cảm thấy ớn lạnh. Khi nghe được âm thanh thì nàng còn tưởng mình nghe lầm, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy thì nàng hiểu mình không sai, nhưng dù sao nàng cũng không ngờ có thể gặp hắn ở trong này.



- Mày nói ai cút đi?



Hàn Tinh lại phản ứng nhanh hơn Triệu Vũ Cơ, hắn tức giận chất vấn.



Nhưng Hàn Tinh vừa nói dứt lời thì cả người đã bay lên, đồng thời hắn còn nghe được một âm thanh:



- Là chú cút đi cho anh.



Hàn Tinh ngã xuống mặt đất đau đến mức nhe răng trợn mắt, sau đó hắn bò lên rồi xám xịt chạy vào nhà, cũng không dám nói thêm điều gì.



- Sao cậu lại đến đây?



Triệu Vũ Cơ lúc này cuối cùng cũng kịp phản ứng, nàng kinh ngạc mở miệng hỏi.



- Vợ Đại Yêu Tinh, chị đột nhiên không thấy đâu, tất nhiên tôi phải đến tìm chị.



Người đàn ông đột nhiên xuất hiện này chính là Hạ Thiên, hắn do dự một lúc lâu và cuối cùng đưa ra quyết định đến đây. Thân là một người thương vợ, hắn sao có thể cho vợ Đại Yêu Tinh đến đây một mình?



- Cậu...Sao cậu tìm đến đây được?



Triệu Vũ Cơ vẫn không nghĩ ra, nàng đến đây cũng không nói cho Hạ Thiên biết, cũng không nói cho bất kỳ người nào khác. Trước đó chính nàng cũng không muốn đến đây, hoàn toàn là lúc vô tình có ý nghĩ muốn đi mà thôi, Hạ Thiên sao có thể tìm được nàng?



- Vợ Đại Yêu Tinh, chỉ cần chị nhớ đến tôi, dù chị ở đâu, tôi cũng có thể tìm đến chị.



Hạ Thiên cười hì hì nói.



Triệu Vũ Cơ chợt hoài nghi, người này chẳng lẽ đặt thiết bị truy tìm trên người mình?



Nhưng Triệu Vũ Cơ cũng nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ này, dù Hạ Thiên có bản lĩnh thừa lúc nàng không chú ý mà đặt thiết bị truy tìm, nhưng nàng khẳng định có thể phát hiện ra. Hơn nữa, theo nàng được biết thì lưu manh kia hầu như không hiểu các công cụ công nghệ cao, là một gà mù công nghệ, sao có thể biết sử dụng thiết bị như vậy?



Hạ Thiên lóe người đến trước mặt Triệu Vũ Cơ, hắn dùng giọng không quá vui nói:




Triệu Vũ Cơ trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng đi vào trong phòng:



- Đi thôi, chúng ta đi ngủ.



Triệu Vũ Cơ nhanh chóng vào nhà, Tô Tô dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Hạ Thiên vài lượt, sau đó cũng nhanh chóng chạy vào. Vì bên ngoài quá lạnh nên vừa vào phòng thì Tô Tô lập tức lấy chăn mền phủ lên người, sau đó nàng tò mò hỏi:



- Này, rốt cuộc hắn là gì của em? Sao hắn có thể tìm được em?



- Chị đừng hỏi, tôi cũng không biết vì sao hắn tìm được đến đây.



Triệu Vũ Cơ không muốn nhắc đến vấn đề này.



- Này, có phải cậu ta đang theo đuổi em không? Chị thấy người này khá tốt, tuy không quá tuấn tú nhưng rõ ràng chạy đến tận đây tìm em, coi như có tình có nghĩa. Em Vũ Cơ, nghe chị nói này, loại đàn ông này là hiếm có được, cần phải quý trọng.



Tô Tô tỏ ra có chút hâm mộ Triệu Vũ Cơ:



- Trước kia bạn trai của chị cũng từng tốt như vậy, chị nói cho em biết, nếu bây giờ hắn có thể đến tìm chị, dù hắn có vợ bé chị vẫn đến với hắn.



Triệu Vũ Cơ không biết nói gì hơn, Tô Tô này nói quá dễ nhưng không biết chính xác Hạ Thiên là ai, chỉ sợ nàng sẽ không làm như vậy. Lưu manh Hạ Thiên đến đây rốt cuộc có tình nghĩa hay không thì nàng không biết, nhưng nếu nàng muốn theo hắn thì còn chưa thể tính là vợ bé, nhưng chị em Triệu gia nhà nàng lại bị một mình hắn ăn sạch, đúng là quá mức.



- Cũng không biết tối nay lưu manh ngủ ở đâu?



Khoảnh khắc này Triệu Vũ Cơ có chút lo lắng, lưu manh kia không phải chạy vào cùng ngủ với nàng đấy chứ? Với vũ lực của hắn thì nàng khó thể nào kháng cự, nếu hắn thật sự tiến vào, có phải kế hoạch của nàng sẽ áp dụng sớm?



Khi Triệu Vũ Cơ lo lắng đến vấn đề này thì Hạ Thiên thạt sự cũng nghĩ đến điều này, vợ Đại Yêu Tinh không cùng ngủ với hắn, xdem ra hắn chỉ ngủ một mình mà thôi. Nhưng đối với hắn thì còn có một lựa chọn tốt hơn, bây giờ hắn chợt sinh ra một xúc động, đó chính là muốn chạy lên Thanh Phong Sơn tìm thần tiên tỷ tỷ.



- Á...



Một tiếng thét chói tai vang lên phá nát không gian đêm tối yên tĩnh:



- Cứu mạng, có ai không, chết người...