Hổ Lạc Bình Dương Vi Khuyển Thê

Chương 2 :

Ngày đăng: 04:44 19/04/20


“Cút ngay.” Vương Hổ rống lên giận dữ.



Mẹ nó, đêm động phòng, trong điển tịch đều nói đây là đêm chỉ dành để làm loại chuyện kia, nhưng mà không được, hắn còn phải phi tiên! Nếu để cho người khác biết ngày đầu tiên hạ phàm hắn đã bị người ta phá thân, còn không bằng hắn đâm đầu vào một tảng đá lớn ở Vụ Ẩn Sơn tự sát cho rồi.



“Làm sao?” Mộ Phi Phàm đại khái thấy chuyện này rất buồn cười “Nương tử chắc sẽ không ngây thơ tới vậy đi? Vừa rồi rõ ràng còn nhìn vi phu chảy nước miếng, không phải sao? Sao bây giờ lại làm như trinh tiết liệt nam? Chẳng lẽ muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt, cẩn thận không lại buộc chính mình.” Thanh âm bỗng trở nên lãnh liệt, Mộ Phi Phàm tao nhã đứng dậy, dáng vẻ tươi cười lúc nãy một chút cũng còn, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống Vương Hổ “Tuy rằng ta không biết lão già Vương Liên kia dùng thủ đoạn gì, nhưng ngươi về nói lại với hắn, muốn lợi dụng ta, mỹ nhân kế không thể, mặc dù mỹ nhân giống như ngươi cũng không được đâu.” Khóe miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười lạnh khiến tim người muốn đóng băng, bỗng nhiên xoay người bỏ đi.



Vương Hổ trong lòng cảm thấy khó chịu, vì trước khi đi y tươi cười thật lạnh lùng.



Hắn không biết cảm giác này là gì, vừa định giữ y lại nói cho rõ. Từ từ! Vương Hổ, ngươi không phải đến đây để ăn người này sao? Ngươi sao lại muốn giải thích với y, có phải ngươi bị điên rồi không? Loại người lãnh huyết sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn thời tiết, từ nay về sau y không quan tâm đến ngươi mới tốt chứ, giải thích gì mà giải thích? Dù sao cô nương kia cùng A Lang có lẽ đã sớm chạy xa hơn trăm dặm rồi, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, lúc này không đi còn đợi lúc nào?



Ngươi hiện tại là hình người, còn không được dùng pháp lực, mà con lang kia có vẻ rất khó đối phó, không bằng bây giờ rút lui rồi tính tiếp, đến sơn dã kiếm hai ba con gà rừng ăn cho đỡ thèm cái đã.....



Vương Hổ ai oán nhìn hình người của mình: huhuhu, vốn thỏ rừng có mùi vị ngon hơn, nhưng nhìn lại thân thể này phỏng chừng bắt không nổi con thỏ, gà rừng tốt xấu gì cũng ngốc hơn đi.



Quyết định xong, Vương Hổ nói đi là đi. Hành lý cũng không mang theo, vốn không có gì khiến hắn để mắt tới, tay không xuất môn dễ dàng hơn.



Một canh giờ trôi qua.



Hai canh giờ trôi qua.



Sau hai canh giờ, Vương Hổ thoáng choáng váng khi phát hiện nơi này so với nơi lúc nãy mình đi qua không khác biệt mấy, đường mòn của đình viện, ngửa mặt lên trời gào to —



A a a a a, phủ đệ này sao lại lớn như vậy, thậm chí còn lớn hơn Vụ Ẩn Sơn của bọn họ!



Vương Hổ vòng vo nửa ngày cũng không tìm được cửa, tức tối đá vào cục gạch nhỏ trên đường. Hòn đá cuối cùng bị hắn đá bay vào không trung, lọt vô chuồng gà ở hậu viện, đàn gà bị quấy nhiễu mộng đẹp giống như cái nồi bị nổ.



Một trận “cục tác cục tác cục tác” vang lên, dọa Vương Hổ hết hồn, dùng cặp mắt yêu tinh để nhìn sự vật trong đêm, vừa nhìn thấy được, Vương Hổ nhất thời ngây ngẩn cả người: đây..... đây là con gì mà có bộ dạng rất giống gà rừng vậy ta? Có vẻ béo tốt, ăn nhất định ngon lắm.



Nước miếng lần thứ hai chảy xuống, hắn nhịn không được tới gần chuồng gà, sau đó ngồi xổm xuống bắt đầu cẩn thận quan sát những động vật mà mình chưa biết này.



Trong viện tử của Mộ Phủ, Mộ Phi Phàm ngồi trong phòng nhàm chán thổi nước trà thượng đẳng trong chén, thỉnh thoảng nâng mắt lên nhìn ngoài sân, sắc trời dần dần sáng lên, đôi mày xinh đẹp nhịn không được khẽ nhíu, đối với mỹ nữ đứng bên cạnh đang ngáp hừ lạnh nói “Lục Bình thật sự là càng ngày càng vô dụng mà, chỉ là theo dõi một thảo bao mỹ nhân1, vậy mà theo cả đêm đến giờ chưa về.” Vừa dứt lời, một tiểu tư trẻ tuổi từ ngoài cửa đi vào, vừa thấy Mộ Phi Phàm đã bắt đầu kể khổ “Ta nói gia, ngài thật xác định vị tân phu nhân này có vấn đề sao?” Hắn vừa nói vừa kiếm chỗ ngồi xuống, lau đi sương sớm trên người, quay qua cười nói với mỹ nữ “Tiểu Phàm tỷ tỷ, cho ta ly trà uống đi, lần này thật là một đêm oan khuất chết ta mà.”



Thảo bao mỹ nhân: mỹ nhân ngu ngốc




“Không phải.” Mộ Phi Phàm thở dài, chưa từng có người nào giống như Vương Hổ dám đối xử với y như thế, bị câu hỏi của hắn làm cho không dám giương mắt lên nhìn hắn, càng không dám hỏi lại, có điều nhìn thoáng qua Vương Hổ tóc dài đến thắt lưng, được cố định đơn giản bởi một cây trâm, không tự giác phát ra một phần anh khí xinh đẹp mê người, lời răn dạy còn chưa nói ra đã nuốt trở lại bụng rồi.



“Ta tên Vương Hổ, lão hổ vua trong loài thú.” Bốn chữ “vua trong loài thú” được Vương Hổ nói ra thực ngân nga, xem ra với hắn, bốn chữ này chính là oai phong lẫm liệt.



Ai ngờ mới vừa nói xong, Tiểu Phàm liền cười ra tiếng “Vương Hổ, phu nhân, nô tỳ thấy người gọi là yêu hồ còn đúng hơn, người xinh đẹp như vậy, nô tỳ trước đây nghe nói hồ ly tinh mới có thể như vậy.”



Bởi vì Mộ Phi Phàm đối với năm vị phu nhân kia chưa hề để ý, cho nên chuyện phòng sự trong phủ chân chính đều do Tiểu Phàm quản lý, các vị phu nhân còn không có dám đắc tội với “tiểu lạt tiêu” 2 này, mà nàng cũng có chút xem thường mấy nữ tử thị hầu kia nên trong lời nói cũng không mấy khách khí. Bởi vậy mới dám đối Vương Hổ lớn gan như vậy.



Tiểu lạt tiêu: cây ớt nhỏ



Vương Hổ nghe vậy bị dọa tới một thân mồ hôi lạnh, nghĩ thầm, nữ tử này thế nhưng lại biết hồ ly tinh, về sau không thể coi thường, xứng đáng làm người phải để tâm.



Thấy hắn đột nhiên bồn chồn, Mộ Phi Phàm hung hăng trừng mắt liếc Tiểu Phàm một cái. Cái liếc mắt này liền làm cho Tiểu Phàm hiểu được phân lượng của nam phu nhân này ở trước mặt chủ tử so với các vị phu nhân trước đây có khác, tuy rằng không biết về sau sẽ thế nào, nhưng hiện tại xem ra mình không thể đắc tội. Vì thế nàng thực nhu thuận ngậm lại miệng, hướng Vương Hổ tươi cười ngọt ngào.



“Ta tên Mộ Phi Phàm, ngươi về sau gọi ta Phi Phàm được rồi.” Mộ Phi Phàm dắt tay hắn đi, ừm, cảm giác thực không giống với người khác, không hoàn toàn mềm mại như nữ tử mà có thêm một phần thon dài dẻo dai của nam tử, cầm ở trong tay vô cùng thoải mái, ở trong lòng y âm thầm đánh giá, trong nháy mắt liền yêu cảm giác tay trong tay như thế này.



“Ta không hỏi tên ngươi.” Vương Hổ có chút hoang mang nói, nhất thời làm cho Lục Bình và Tiểu Phàm ở phía sau suýt nữa ngã nhào.



Định lực của Mộ Phi Phàm hiển nhiên phải cao hơn nhiều so với hai tâm phúc, có điều y vẫn dừng lại cước bộ một chút mà thôi, cầm tay Vương Hổ không chút thả lỏng “Ừ, ta biết, nhưng về sau nếu phải ở chung, đương nhiên phải biết tên của nhau. Tiểu lão hổ, về sau ta sẽ gọi ngươi như vậy đi, ngươi vừa rồi ở bên hồ làm gì vậy?”



“Ta..... Ta ở bên hồ rửa mặt.” Vương Hổ có chút chột dạ trả lời. Mộ Phi Phàm này nói chuyện thật chuẩn, chính mình cũng không phải là một lão hổ sao? Chẳng qua không phải tiểu lão hổ mà là lão lão hổ, hẳn là lão hổ tổ tông đi.



“Nga.” Mộ Phi Phàm phát ra thanh âm rên rỉ, có được đáp áp khẳng định từ miệng của Vương Hổ, hồi tưởng đến bộ dáng rửa mặt đầy thú vị vừa rồi của hắn, y không biết tư vị đang nổi lên trong lòng là gì, bất quá có luồng nhiệt lưu phát sinh chạy tới hạ thân làm y thiếu chút nữa xấu mặt.



Mộ Phi Phàm ngoài mặt bình tĩnh còn trong lòng thì thở dài: Y..... sẽ không để tâm đến bổn lão hổ này chứ? Lão nương nói Tiền bán tiên phán như đinh đóng cột rằng tính ra được người mà mình sẽ yêu thương là lục phu nhân, còn vì mình mà sinh hài tử, hơn nữa từ nay về sau không thể tự thoát ra, còn nói hai người bọn họ nhất định trải qua đủ loại khó khăn trở ngại mới có thể chung thành quyến thuộc, nói mình còn có thể vì ái nhân giải tán toàn bộ thê thiếp.....



Mộ Phi Phàm lại nhìn nhìn Vương Hổ, lặng lẽ ở trong lòng trở mình xem thường: sẽ không, mình sẽ không để tâm đến hắn, cũng không để bất luận kẻ nào ở trong lòng. Bởi vì Vương Hổ rõ ràng là nam nhân, không thể sinh hài tử, mà hắn trùng hợp cũng là lục phu nhân của mình, cho nên y sẽ không ngốc tới nỗi tin tưởng vị “lục phu nhân” này có thể vì y mà sinh hài tử — đương nhiên, quan trọng nhất là, y nhất định sẽ không yêu bất kỳ người nào! Lại càng không thể thả vị đại phu nhân kia của y rời khỏi Mộ phủ —



Mộ Phi Phàm híp mắt cười lạnh: mới ba năm mà thôi, trả thù chỉ vừa mới bắt đầu. Hắn sao có thể dễ dàng phóng thích ả và gia tộc của ả tự do được?



_________________